An Nguyệt Hình hiển nhiên không thể nào không biết Dĩ Xuyên đã chết từ lâu rồi.
Nhưng hắn vẫn không ngừng dùng dao đâm Dĩ Xuyên.
Nước mắt lã chã tuôn rơi. Tiêu Mộng Kì dùng hết sức giãy ra để lao lên. Nàng muốn giết người này, nàng phải giết đối phương !
ng...... Vì sao lại không xuất hiện ng? Người đã chết rồi còn bị hành hạ, vì sao lại không ng?
Nhưng trên thực tế, thì An Nguyệt Hình và Lã Tấn Phong trong kịch bản hoàn toàn giống nhau: chúng đều là ác ma.
Con người làm chuyện ác ôn có lẽ là do tiền tài, bởi vì tham lam và dục vọng cá nhân hoặc đủ các loại lý do muôn hình vạn trạng. Nhưng ác ma không cần lý do để giết người.
Lã Tấn Phong sẽ không chút nương tay với cả xác chết. Hắn gần như đã chẳng còn chút lý trí gì cả. Hắn chẳng hề có ý thức trốn tránh quá điều tra. Cho đến bây giờ hắn vẫn còn chưa bị công an bắt là do người chú huyện trưởng của y giúp y chùi đít.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân mà trong bộ phim này đã xuất hiện 3 lần ng. Hay nói cách khác, cho dù nàng chịu hy sinh bản thân cũng không thể nào cứu sống được Dĩ Xuyên.
Những người xung quanh đều nhìn chuyện diễn ra với vẻ lạnh lùng. Thậm chí chẳng có ai đứng ra can ngăn 1 tiếng.
Hai người Phương Lãnh và Mộng Kỳ đều biết rằng cho dù là ai trong số 4 người : Mộc Lam, Triệu Không Ảnh, Âu Dương Chử, Hứa Tuệ......đều biết ngay từ đầu rằng An Nguyệt Hình sẽ giết Dĩ Xuyên. Bọn chúng chỉ khoanh tay đứng nhìn cảnh tưởng đó xảy ra, ngay cả máu bắn lên khuôn mặt cũng không buồn lau. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Sau khi rút ra con dao, chiếc áo sơ mi trắng của An Nguyệt Hình đã bị máu nhuộm đỏ sẫm. Tôn Dĩ Xuyên lúc này chết vô cùng thê thảm. Máu me chảy đầm đìa trên ngực hắn, mặt đất cũng loang lổ máu từ trên người hắn chảy ra. Cho dù Tiêu Mộng Kỳ đang trốn ở trong thùng thì nàng cũng ngửi thấy được mùi máu tươi tanh tưởi.
Dĩ Xuyên...... Dĩ Xuyên...... Dĩ Xuyên !
Cuối cùng, An Nguyệt Hình chẳng nói chẳng rằng chuẩn bị đi ra ngoài. Hắn thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn Tôn Dĩ Xuyên đang nằm trên mặt đất. Trong mắt hắn thì không phải đó là 1 cái xác mà nó chỉ giống như 1 đống rác mà thôi.
Y đưa chân bước qua cái xác của Tôn Dĩ Xuyên.
Phải rất lâu sau khi 5 người này rời đi, Phương Lãnh mới thả Tiêu Mộng Kì ra. Tiêu Mộng Kì lập tức nhayr ra khỏi thùng chạy tới trước cái xác của Dĩ Xuyên.
Nàng ôm lấy Dĩ Xuyên đang nằm trong vũng máu. Máu tươi vẫn ồng ộc chảy ra bên ngoài từ miệng của vết thương trên cổ của Dĩ Xuyên.
-Chúng ta đi thôi, đồng chí Diệp.
Phương Lãnh đặt tay lên vai của Tiêu Mộng Kì.
Tiêu Mộng Kì quay đầu lại. Nàng nhìn Phương Lãnh bằng 1 ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Đúng lúc này, bộ phim kết thúc.
Tiêu Mộng Kì được truyền tống trở về trong phòng chiếu phim. Trên người nàng lúc này đã bê bết máu.
-Sao lại thế này? Anh Dĩ Xuyên chết rồi sao?
Người không biết tình hình ra sao như Lý Duy Tư khi nhìn thấy cảnh tượng này hỏi với giọng ngạc nhiên:
-Anh ấy vì sao lại chết?
Tiêu Mộng Kì nhìn lên màn hình. Khi chạy danh sách diễn viên, lúc xuất hiện 3 chữ “An Nguyệt Hình” , nàng gào lên trước màn hình. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào cái tên này.
-Trả đây ! Trả lại Dĩ Xuyên cho ta !Vì sao? Vì sao lại như vậy chứ!
-An Nguyệt Hình Hình Hình Hình Hình Hình Hình Hình Hình Hình Hình Hình Hình Hình Hình --------------
Nếu không phải phòng chiếu phim được cách âm rất tốt thì những người bên ngoài đã nghe thấy tiếng gào thét đinh tai nhức óc của nàng. Bởi vì bộ phim này sớm quay xong nên chưa có ai ở bên ngoài đi vào.
-Sao lại như vậy? Chẳng phải chúng ta không thể dễ dàng nói ra tên của “người kia” sao?
Lý Duy Tư ngẩn người vội vàng hỏi Phương Lãnh:
-Anh Dĩ xuyên vì sao lại chết?
-Dĩ Xuyên bị “người kia” giết chết.
Phương Lãnh bị sự thống khổ giày vò khi nói ra chuyện này:
-Cũng do tôi vô dụng, tôi......không thể bảo vệ cậu ấy.....
Cuối cùng, Phương Lãnh đi tới rồi quỳ xuống trước mặt của Tiêu Mộng Kì rồi nói:
-Tôi biết cho dù tôi có cả trăm cái miệng cũng thể nào biện hộ cho chuyện mà tôi đã làm. Nhưng trong tình cảnh như vậy, nếu cô chạy ra ngoài thì cô cũng sẽ bị giết thôi.
-Tôi phải giết hắn...... An Nguyệt Hình! Tôi nhất định phải giết hắn!
Cổ họng của Tiêu Mộng Kì cũng trở nên khan tiếng do nàng gào khóc quá nhiều.Mặt nàng lúc này đã ướt đẫm mồ hôi:
-Tôi nhất định phải giết hắn!
-Đừng kích động như vậy, Mộng Kì ! “Người kia” không dễ đối phó đâu! Đã có rất nhiều tầng “Rạp chiếu phim địa ngục” đã gia nhập vào trận doanh Đọa Tinh. Thù chắc chắn phải trả, nhưng giờ chưa phải lúc. Chúng ta sẽ gia nhập vào trận doanh của “Hầu tước”. Có lẽ trong tương lai chúng ta sẽ có cơ hội tham gia đóng trong [ Gia tộc Nitemare 3]. Khi đó, dựa vào lực lượng của “Hầu tước” chúng ta nhất định có thể......
-Tôi không đợi được lâu như vậy ! Tôi mặc kệ ! Ngoài An Nguyệt Hình ra, đám người Mộc Lam, Triệu Không Ảnh, Hứa Tuệ ngay từ đầu đã biết......D ĩ Xuyên chắc chắn sẽ bị giết. Bọn chúng đã sớm thương lượng với nhau...... Thương lượng với nhau phải trừ khừ Dĩ Xuyên......
-Bọn chúng ngay từ đầu đã biết An Nguyệt Hình sẽ giết Dĩ Xuyên !
Phương Lãnh tự nhiên cũng nhìn ra chuyện này.
-Cho dù tôi phải đánh đổi mọi thứ, cho dù tôi phải chết, thậm chí...... cho dù hắn quả thật là ác ma thì tôi cũng muốn giết hắn ! Tôi nhất định phải giết hắn !
-Hiện tại chưa phải thời cơ tốt đâu Mộng Kỳ ! Nếu cô thất bại, không chỉ mình cô chết mà “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 13 chúng ta cũng sẽ trở thành đối tượng bị trận doanh Đọa Tinh thanh trừ ! Cô nghe đây, ta và Vũ Sóc sẽ cùng nhau thương lượng để vạch ra kế hoạch...
-Phương Lãnh, tất cả là tại anh...... Khi đó, nếu không phải anh giữ chặt tôi, thì tôi đã có thể đi báo thù . Không phải, có lẽ Dĩ Xuyên còn có thể cứu sống...... Đều là tại anh! Phương Lãnh, từ nay trở đi, chúng ta tuyệt giao, anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi! Anh đúng là người giả nhân giả nghĩa,lúc nào cũng luôn miệng nói Dĩ Xuyên là người an hem sống chết có nhau của anh, nay thì lại sợ An Nguyệt Hình đến co cả vòi ! Tôi không sợ, mà tôi cũng chẳng còn gì để sợ!
(
Đường dương quan :chỉ con đường qua Dương Quan - nay thuộc phía Tây Nam huyện Đôn Hoàng tỉnh CamTúc - đi Tây Vực, sau này được dùng để ví von với tiền đồ sáng lạn thênh thang)
Dĩ Xuyên, là người đàn ông mà Tiêu Mộng Kì hết lòng yêu thương. Nàng khát khao được xây dựng tương lai với Dĩ Xuyên. Cả hai đã cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu nguy hiểm. Nàng cũng biết sự tàn khốc của “Rạp chiếu phim địa ngục”. Có lẽ sẽ có 1 ngày nào đó Dĩ Xuyên sẽ bỏ mình trong phim kinh dị, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ hắn lại bị diễn viên khác giết !
-Tôi muốn giết hắn ! Đừng ai cản tôi......
Đúng lúc ấy, trước mắt nàng tối sầm lại. Nàng đã ngất đi.
Bạch Vũ Sóc cũng cùng ngày trở về từ [ Vùng cấm thứ 4 ]. Nàng là người duy nhất còn sống trở về. Nàng lại còn trở thành trung cấp linh môi sư.
Nàng vốn muốn vui vẻ thông báo cho Tiêu Mộng Kì biết chuyện này thì lúc đó nàng hay tin Dĩ Xuyên đã chết.
-Sao lại như vậy? Phương Lãnh! Dĩ Xuyên vì sao lại chết?
Vũ Sóc nhìn Phương Lãnh với vẻ khó tin.
Nhưng Phương Lãnh không cách nào trả lời nàng.
Hắn không muốn nhớ lại cảnh tượng đáng sợ đó .
Sau khi tỉnh lại, Tiêu Mộng Kỳ giống như biến thành 1 người khác.
Nàng không nói với bất cứ ai chuyện Dĩ Xuyên bị An Nguyệt Hình sát hại .
Vốn nàng đang là 1 người hăng hái tích cực thì đột nhiên tính cách của nàng lại trở nên gay gắt. Nàng cũng trở nên cay nghiệt với người khác hơn,thậm chí còn không nể mặt ai. Nàng lúc đó chỉ dùng 1 nụ cười lạnh lẽo kèm theo vẻ trào phúng để nhìn mọi người. Nàng biến đổi thành 1 con người mà chẳng ai nhận ra nổi. Nhưng mọi người đều tưởng rằng, nàng chỉ bị kích động nhẹ sau khi nhận được tin Dữ Xuyên đã chết. Nhưng Vũ Sóc vẫn cảm thấy có điều gì đó bất hợp lý. Nhưng Phương Lãnh và Lý Duy Tư lại hợp nhau che giấu chuyện này.
Phương Lãnh chưa bao giờ bỏ qua ý định báo thù. Chỉ là hắn vẫn đang trong quá trình tích luỹ lực lượng. Hắn biết, An Nguyệt Hình tuyệt đối không phải là người mà mình có thể giết nổi.Ngay cả “Hầu tước” còn chưa chắc đã giết được hắn ! Trong cơ thể hắn là linh hồn của ác ma khủng bố nhất!
Cho nên, trong [ Quỷ tế II], để có thể đấu 1 trận với An Nguyệt Hình trong tương lai, Phương Lãnh đã mạo hiểm cả sinh mệnh để lấy cho bằng được búp bê thế mạng. Thậm chí cũng vì thế mà hắn đã từng chết 1 lần. Hắn biết, hắn nợ hai người Mộng Kì và Dĩ Xuyên nên hắn phải trả cho họ.Hắn thề, dù mình có phải chết cũng phải bảo vệ Mộng Kì.
Sau cái chết của Dĩ Xuyên thì trên đời này không còn bất cứ ai có thể khiến Tiêu Mộng Kì cười được nữa. Nàng nhìn ai cũng có vẻ lạnh lùng và cay nghiệt. Trong đầu nàng chỉ còn duy nhất 1 ý niệm phải báo thù cho Dĩ Xuyên. Để báo thù, nàng còn lựa chọn xăm lên mình hình xăm hàng đầu.
Rốt cuộc......Nàng đã đợi được tới lúc trả thù !
Kẻ đầu tiên phải chết là Hứa Tuệ !
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tiêu Mộng Kì liền thiếp đi.
Nàng mơ thấy Dĩ Xuyên. Y vẫn giống trước kia, vẫn là người luộm thuộm cẩu thả, vẫn thích uống rượu, là người trượng nghĩa, hơn nữa......còn yêu nàng hơn bất cứ ai khác.
Đó là giấc mộng duy nhất mà nàng từng có,1 ngày duy nhất trong đời mà nàng từng yêu.
Khi nàng tỉnh lại, khuôn mặt nàng đã ướt đẫm nước mắt.
-Em nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm...... Dĩ Xuyên.
Cho dù có thành công báo thù thì nàng cũng chẳng thể gặp lại Dĩ Xuyên. Nhưng đây là điều duy nhất mà nàng có thể làm cho người đàn ông mà nàng yêu tha thiết bởi vì nàng chẳng thể nào mang về được xác của hắn.
Nhưng, báo thù có thể thành công không? Không nói tới An Nguyệt Hình, cho dù là đám người Mộc Lam cũng đã không dễ đối phó rồi. Nhưng nàng sẽ không bỏ cuộc.
Trong phòng của Vũ Sóc.
-Đây là chân tướng của sự việc.
Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm được Vũ Sóc kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
-Phương Lãnh đã nói hết mọi chuyện cho tôi biết.
Mắt của Vũ Sóc đã rơm rớm nước mắt:
-Khi đó, Mộng Kì đã hoàn toàn bị lòng căm thù bóp méo bản thân nên nàng mới trở thành như vậy. Tôi sở dĩ nói cho hai người biết chuyện này vì hai người các bạn có khả năng trở thành diễn viên xuẩ sắc của “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 13 này, cho nên tôi hy vọng...... Các bạn có thể nể mặt tôi bảo vệ Mộng Kì. Chuyện báo thù có thành công hay không với tôi cũng chẳng quan trọng mà quan trọng là Mộng Kỳ có thể sống sót.
Lòng của Diệp Tưởng bị đoạn quá khứ bi thảm này làm cho rung động . Hắn cũng không ngờ người có tính cách méo mó thường ngày như Tiêu Mộng Kì lại từng phải trải qua chuyện như vậy. Đồng thời, chút tình cảm mà Vũ Sóc dành cho Tiêu Mộng Kì cũng khiến hắn cảm động.
Bạch Vũ Sóc luôn là người biết nghĩ cho người khác. Cũng vì như thế,cho dù ngay cả người đã bị cừu hận bóp méo cả tính cách như Tiêu Mộng Kì vẫn giữ được 1 chút dáng vẻ của ngày xưa trước mặt của Vũ Sóc.
-Chị ấy thật quá đáng thương.
Vũ Phàm lúc này cũng rơm rớm nước mắt.
-Tuy rằng em chưa từng yêu ai, nhưng em nghĩ,khi người mà mình yêu nhất chết đi, lòng mình cũng sẽ chết lặng.
-Thế nên tôi muốn giúp cô ấy. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi không thể để cô ấy chết.
Sắc mặt của Vũ Sóc trở nên u ám hơn:
-Cho dù cô ấy có trở thành người thế nào, thì cô ấy cũng là người bạn tốt và người chiến hữu tốt của chúng tôi. Cho nên tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cô ấy. Cho nên, tôi , Bạch Vũ Sóc, và cả những diễn viên của “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 13 này.....
-Sẽ đấu với “người kia” đến cùng! Dù chết cũng không sờn lòng!