Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 236

Căn cứ theo phán đoán của Nam Cung Tiểu Tăng thì với thực lực như bây giờ, Kim Cực Thọ có thể « cân » được Triệu Không Ảnh. Nhưng bởi vì y cũng không rõ Triệu Không Ảnh có phải đã có thêm lá bài tẩy nào hay không, cộng thêm việc đám người Cronus, Kinslow và Norah [ Nam Cung còn chưa biết Norah đã chết] cũng ở đó, nên Nam Cung Tiểu Tăng có ý để hắn án binh bất động, chờ bọn họ đến rồi nói sau.

Cũng giống như «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 muốn giết chết Nam Cung Tiểu Tăng thế nào thì Nam Cung cũng muốn giết Triệu Không Ảnh như thế! Tên bại hoại này dù chết cũng không đền hết tội, ai ai cũng muốn diệt y! Nếu có cơ hội, Nam Cung Tiểu Tăng cũng sẽ không bỏ qua tự tay kết liễu tính mạng của hắn!

Nhưng Nam Cung cũng biết lúc này không phải là lúc đối phó với đám người của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 mà phải làm sao đối mặt với bộ phim [Con đường vong hồn] này. Nếu nghĩ như vật thì hắn cần phải giữ sức, còn Triệu Không Ảnh thì cứ giao cho Kim Cực Thọ xử lý. Đương nhiên, trước khi giết Không Ảnh, Kim Cực Thọ cũng sẽ "hầu hạ" y thật « chu đáo », để y nói ra những thông tin có giá trị.

Sau khi lên xe, Trần Ngũ Sinh ngồi ở phía trước, còn nam nữ nhân vật chính - Nam Cung và Meiko ngồi ở phía sau.

- Có chuyện này tôi muốn hỏi anh.

Meiko mở miệng nói.

- Chuyện gì?

Nam Cung hỏi.

- Anh nói là anh bói được cho mình một quẻ đại hung nên anh mới cần tới sự giúp đỡ của tôi. Nhưng nghĩ lại thì tôi thấy chuyện này cũng không hợp lý cho lắm.

- Vì sao?

- Anh sử dĩ gặp phải những chuyện này là do tôi tới kiếm anh mà ra. Bởi vì trong quá trình lên đồng, tôi đã bị các vong hồn của con đường đó ‘quấn thân’, sau này bởi vì anh luôn ở bên cạnh tôi, nên anh cũng bị « lây bệnh », cũng bị chúng ‘đeo bám’. Ban đầu anh phải đoán ra chuyện này mới phải. Nếu biết mình sẽ gặp phải tử kiếp, anh không phải nên tránh xa ‘vi khuẩn gây bệnh’ như tôi, càng xa càng tốt mới phải chứ? Anh phải giống như lúc mà Emara xua đuổi chúng ta mới phải. Nhưng chuyện mà anh làm lại hoàn toàn trái ngược. Kể từ sau khi tôi tới kiếm anh, anh luôn chủ động ở bên cạnh tôi. Trí Hoa thì tôi còn hiểu vì tôi và em ấy là bạn từ lâu, nhưng tôi và anh lại là đối thủ cạnh tranh, trước kia chúng ta cũng không quen chẳng biết nhau. Anh biết rõ nếu anh ở cùng với tôi sẽ khiến cho kiếp số của anh ứng nghiệm thì vì sao anh còn muốn ở bên cạnh tôi nữa?

Nam Cung Tiểu Tăng yên lặng nghe nàng nói hết câu sau đó thở ra một hơi nói:

- Từ đầu khi tôi tìm đến cô thì tôi đã chuẩn bị tâm lý ‘ứng kiếp’ rồi. Nhưng tôi không hề nói dối khi nói cô có thể trợ giúp tôi. Cho dù tôi không ở bên cạnh cô thì tôi cũng sẽ gặp phải những chuyện này. Sư phụ tôi bồi dưỡng cho tôi trở thành thiên sư tróc quỷ tất cả cũng vì lúc này. Sư phụ tôi cũng từng là người bị quỷ ‘quấn thân’. Nhưng sư phụ tôi chưa hề đề cập với tôi về sự tồn tại của ‘con đường ’ này. Sư phụ chỉ nói cho tôi biết cần phải tìm một linh môi sư có lực linh cảm mạnh mẽ. Hơn nữa thầy cũng tính ra được linh môi sư đó cũng sẽ gặp phải quẻ tất tử. Tôi phải bảo vệ cô ấy, sau đó tôi sẽ tự động biết được sứ mệnh do thầy giao phó cho tôi.

- Không ngờ chuyện này mà anh cũng gạt tôi nữa sao?

Miyazaki Meiko tỏ ra « giận dữ »:

- Nói như vậy thì anh đang lợi dụng tôi sao? Nếu vậy thì anh rõ ràng cố ý mở văn phòng kinh doanh ở kế văn phòng của tôi đúng không?

- Đúng vậy ! Tôi tuy rằng tính ra được quẻ kia, nhưng tôi không đoán trước được việc cô sẽ bị « đeo bám » khi cô tiến hành nghi thức lên đồng. Sư phụ tôi nói cho tôi rằng thầy thu tôi làm đồ đệ vì thầy chưa thể hoàn thành lời dặn dò của sư tổ. Thầy nói có một việc thầy muốn tôi hoàn thành, nhưng thầy nói thầy không thể cho tôi biết cụ thể vì nếu không tử kiếp của tôi sẽ giáng xuống còn nhanh hơn. Cho nên thầy mới muốn trước hết tôi phải tìm cho ra linh môi sư đó.

- Hiện tại anh chắc cũng biết, mục tiêu của sư phụ anh và sư tổ của anh là « con đường » này rồi chứ?

- Tôi nghĩ chắc là nó. Nhưng tôi cũng chỉ biết được đến thế mà thôi. Sư phụ tôi thật ra cũng giống như tôi vậy. Thầy được sư tổ bồi dưỡng cũng vì mục đích như vậy. Tôi nghĩ, mục đích của chúng tôi là phải điều tra chân tướng của « con đường » này.

- Con đường này rốt cuộc là gì? Vì sao vong hồn lại...

- Tôi thật sự không biết. Chỉ là, sư phụ tôi cuối cùng cũng thất bại. Tôi nhớ rõ khoảng thời gian trước lúc thầy qua đời, thầy thường xuyên đi chung với anh trai của Emara - Ryan. Thời gian tử vong của hai người cũng rất gần nhau. Không ai biết tiếp theo con đường này sẽ xuất hiện ở chỗ nào. Ban đầu, khi sư tổ giao cho sư phụ nhiệm vụ này thì không lâu sau sư tổ cũng qua đời . Tôi vì báo đáp ân tình của sư phụ cũng đã thề sẽ ứng tử kiếp của mình và kết thúc mọi chuyện. Đương nhiên, tôi cũng có thể sẽ gặp phải cùng một kết cục như sư tổ và sư phụ của tôi, bước lên « con đường » đó.

Nói đến đây, Meiko bỗng nhiên giống như hiểu ra điều gì bèn nói:

- Nếu anh chết thì nhiệm vụ này sẽ do tôi hoàn thành sao?

- Nếu như tôi chết.

- Tử kiếp này không thể tránh khỏi sao? Hơn nữa, nó có dính dáng gì đến Thẩm gia?

- Tôi cũng không rõ. Lúc trước, sư phụ tôi cũng không nhắc tới chuyện của Thẩm gia. Nhưng thời gian mà cha của Thẩm Thế Chân qua đời cũng rất gần với thời gian mất của sư phụ tôi là sự thật không cần bàn cãi.

- Vậy ‘Tứ Trinh’ mang hàm ý gì? Sư phụ anh có nói cho anh biết không?

- Sư phụ tôi cũng không nói cho tôi biết nhiều lắm. Thầy nói lúc trước sư tổ cũng có vẻ thần bí như vậy khi nói chuyện với thầy. Có rất nhiều chuyện sư tổ cũng không nói rõ ràng cho thầy biết. Không dấu cô chứ phải tới tận lúc này tôi mới biết chuyện về ‘Tứ Trinh’ và Thẩm gia. Tôi nói thật đấy! Mong cô tin tôi, cô Mộ Dung.

- Sư phụ anh cũng chỉ nói cho anh biết thế thôi sao? Có cách nào kiếm được những tư liệu do anh Ryan để lại hay không?

- Cho dù Ryan có để lại thứ gì thì chắc chắn anh ấy cũng dặn dò Emara phải đốt đi. Sư phụ tôi có nói sư tổ lúc trước cũng có nói chuyện này càng ít người biết càng tốt. Lúc ấy, sư phụ cũng có nhắc đến chuyện sắc mặt của sư tổ không ít lần có vẻ lo sợ không yên. Hơn nữa tôi nghĩ tôi cũng chưa điều tra được tất cả những điều mà họ đang giấu tôi.


Giấu...chuyện gì?

Giống như chuyện... Con đường đó sẽ dẫn tới chỗ nào sao?

Thời gian mà bọn họ tới biệt thự của Thẩm Thế Chân cũng không lệch nhiều so với thời gian mà Kim Cực Thọ tìm tới đó. Hiện tại đang là bốn giờ sáng.

Tuy rằng Kim Cực Thọ có được tấm bản đồ có thể dịch chuyển tức thời, nhưng thần khí bảo mệnh đó phải giữ lại sau này còn xài. Phải biết rằng, mỗi lần sử dụng tấm bản đồ đó chẳng những phải trả vé chuộc cái chết, mà khoảng cách còn càng lúc càng ngắn lại. Ở điểm này thì nó cũng rất giống với vật bị nguyền rủa hệ thời gian.

Căn biệt thự của Thẩm Thế Chân cũng gắn máy quay an ninh ở không ít nơi, hơn nữa có không ít bảo an đi lại tuần tra, hơn nữa còn dẫn theo cả chó. Nhưng những người này cũng chẳng phát huy được nhiều tác dụng. Sự có mặt của bọn họ đơn thuần chỉ để đối phó với đám trộm vặt mà thôi.

Hiển nhiên, muốn xuất kỳ bất ý đột nhập vào biệt thự là không khả thi.Nhưng Nam Cung Tiểu Tăng cũng không sợ. Triệu Không Ảnh tuy không phải đèn cạn dầu, nhưng Nam Cung Tiểu Tăng là nhân vật đơn giản sao?

Nhưng cũng may là tình tiết trước mắt đều phát triển theo những gì được an bài trong kịch bản. Nghĩ lại thì Triệu Không Ảnh có lẽ cũng đang chờ đợi bọn họ đến. Hắn hiện tại cũng đang lo bọn họ không làm theo những gì kịch bản sắp xếp. Vì đoạt lại bút ký,Triệu Không Ảnh lúc này có lẽ đang cuống hết cả lên rồi ấy chứ !

Lúc này, Triệu Không Ảnh đang ở trên tầng hai của biệt thự. Hắn mở cửa sổ nhìn cây cối ở bên ngoài. Hắn cũng biết đám người của Nam Cung Tiểu Tăng đang ở bên ngoài. Căn biệt thự này có gắn máy quay an ninh khắp nơi. Đương nhiên, Kim Cực Thọ có thể sử dụng con mắt bị nguyền rủa để giả tạo hình ảnh trong máy quay an ninh, nhưng đừng quên Không Ảnh là linh môi sư. Chỉ cần bọn họ bước vào tầm quét linh giác của hắn, hắn có thể cảm ứng được sự tồn tại của họ.

Chỉ cần bọn họ dám đến... Hắn nhất định sẽ khiến bọn họ có đi mà không về! Đến lúc đó, chỉ cần có thể cắt đầu của Nam Cung Tiểu Tăng và đoạt lại quyển sổ tay thì hắn có thể giữu được tính mạng. Hơn nữa Mộc Lam chắc cũng không truy cứu về cái chết của Norah!

Trên thực tế, hông Ảnh rất hy vọng đình chiến tạm thời với đám người của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19. Nhưng quyển sổ tay không cho phép hắn làm vậy.

Lúc này, Triệu Không Ảnh hơi nhướng mày cười với vẻ dữ tợn.

- Xem ra, chúng ta sắp đón mấy vị khách quý rồi.

Lầu một.

Cửa chính bị đá văng ra. Kim Cực Thọ đi đầu.

Triệu Không Ảnh cùng ba diễn viên khác đứng đằng sau ngồi nhàn nhã trong phòng khách chờ bọn họ đến.

Cronus muốn xông lên báo thù cho cánh tay cụt của hắn thì Triệu Không Ảnh phất tay bảo hắn đừng vội. truyện copy từ .

Nam Cung Tiểu Tăng và Miyazaki Meiko nối gót vào theo. Lúc này, nhân mã của hai bên cũng đã tạm đủ tạo thành một cục diện giằng co. Đám bảo an ở bên nằm lăn lộn trên mặt đất, miệng rên rỉ đầy đau đớn. Về cơ bản thì Kim Cực Thọ chỉ tập trung đánh ngã bọn họ. Nếu không phải bởi vì Nam Cung Tiểu Tăng luôn luôn yêu cầu không thể lạm sát kẻ vô tội, Kim Cực Thọ sớm đã giết sạch cả đám rồi.

- Lâm Ngộ Đạo, Mộ Dung Thiên Tử! Tôi nắm rõ tư liệu về hai người rồi. Mục đích mà hai người tới đây lần này tôi cũng biết.

Ánh mắt của Triệu Không Ảnh tập trung trên chiếc vòng tay xương người đeo trên tay của Nam Cung Tiểu Tăng. Có tới trên 70% là quyển sổ tay đang nằm trong đó!

Lúc này Kim Cực Thọ đứng ở phía trước, Miyazaki Meiko và Trần Ngũ Sinh bảo vệ hai cánh. Lựa chọn động thủ lúc này là một quyết định không sáng suốt. Hơn nữa nếu thất bại thì không những vé chuộc cái chết bỏ ra là lãng phí, mà hiệu quả nguyền rủa còn bị suy yếu, tuyệt đối không có lợi lộc gì cả.

Nam Cung Tiểu Tăng lên tiếng.

- Anh Thẩm này! Tôi hy vọng thông qua anh có thể biết được một số tin tức quan trọng. ‘Tứ Trinh’ có nghĩa là gì? Vì sao người của Thẩm gia các anh lại có phản ứng kịch liệt như vậy khi chúng tôi định điều tra chuyện này?

Triệu Không Ảnh nhìn bọn họ rồi sau đó nói ra những lời đã có sẵn trong kịch bản:

- Có một số việc các vị không nên biết quá nhiều thì tốt hơn. Các vị lúc này đang xâm nhập bất hợp pháp vào nhà dân. Tôi nghĩ cho dù có giết các vị ở chỗ này cũng vẫn được coi là phòng vệ chính đáng. Luật sư của tập đoàn chúng tôi đều là người có thực tài.

Nam Cung Tiểu Tăng tiếp đó nói ra một cái tên.

- Các vị có biết Lâm Quảng Hải không?

Sắc mặt của Triệu Không Ảnh khẽ đổi.

- Anh là gì của ông ta ?

- Đó là sư tổ của tôi. Tính ra thì tuổi của sư tổ cũng xấp xỉ với ông nội của anh Thẩm đây!

Triệu Không Ảnh bóp chặt hai nắm tay, đồng thời suy nghĩ xem phải làm gì lúc này.

- Anh biết được bao nhiêu?

Cuối cùng Không Ảnh mở miệng.

- Cũng không nhiều lắm. Anh Thẩm đây chắc biết được nhiều hơn kẻ hèn này. Hơn nữa, tôi nghĩ anh cũng không hy vọng đạp lên vết xe đổ của cha và ông nội anh đúng không? Cũng giống như tôi không muốn kết cục của mình lại giống như sư phụ và sư tổ của tôi.
Bình Luận (0)
Comment