Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 307

Biến hoá bất thình lình khiến không ai kịp đề phòng!

- Chuyện gì thế này?

- Là chỗ này! Đúng là chỗ này rồi!

Chu Trần Dục hô lớn:

- Đây không phải là nơi mà ngày đó chúng ta gặp chuyện sao?

- Vậy...... Chúng ta làm sao đây? Có quay lại được không?

Hiển nhiên lúc này bọn họ đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu đi xuống, không ai dám đảm bảo không có chuyện đáng sợ xảy ra, nhưng nếu không xuống thì có lẽ bọn họ sẽ bỏ qua manh mối quan trọng nào đó.

Mọi người cũng không do dự lâu, bọn họ đều là những người đóng qua cả chục bộ phim kinh dị rồi, phần lớn đều là diễn viên hạng một nên bọn họ đều biết sợ hãi không thể giải quyết được vấn đề. Nếu muốn tiếp tục sống sót thì bọn họ bắt buộc phải đi xuống! Phải biết rằng trong số họ, có ai là không có vật bị nguyền rủa đâu. Điều này cũng chứng tỏ mọi người đều có được năng lực bảo mệnh nhất định. Huống chi, còn có «Hầu tước» ở đây! Nếu «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19, «Hầu tước» đã đi đầu mở đường mà còn không dám đi tới nữa thì sau này làm sao còn há miệng nói đóng cái gì mà phim kinh dị chân thực?

- Sao cái hang này tự nhiên lại trở thành như vậy nhỉ?

Mạc Niệm Sinh là người đầu tiên lên tiếng:

- Chẳng lẽ nó thật sự dẫn xuống « Địa ngục »?

- Chắc là một kiểu đường hầm không gian bị nguyền rủa thôi.

Chu Trần Dục trả lời bằng một giọng vô cùng trầm ổn:

- Dù sao nếu đã đến bước này thì chúng ta cần phải xuống dưới xem sao. Có khi chúng ta lại tìm được chút manh mối nào đó.

- Nhất Hàng, anh thấy sao? Chúng ta phải xuống bên dưới thật à?

Shirley vẫn có chút do dự. Nàng thấy nếu xuống dưới đó mà nàng còn phải kiêm thêm việc bảo vệ cho Diệp Tưởng, nàng cũng không có lòng tin có thể bảo vệ được hắn, thậm chí nếu không tốt có khi lại gây ra NG nữa.

Nhưng «Hầu tước» còn chưa trả lời Shirley thì một âm thanh đã vang lên một cách đột ngột.

- Tôi...... muốn xuống dưới đó xem thử.

Ánh mắt mọi người đều tập trung tới người vừa nói ra câu đó.

Diệp Tưởng!

Bởi vì là cái hang này quá tối và hẹp nữa nên bọn họ cũng không thấy rõ nét mặt của Diệp Tưởng lắm. Nhưng Chu Trần Dục lại cảm thấy giọng điệu của Diệp Tưởng khi nói câu này vô cùng kỳ quái, hơn nữa, không biết vì lý do gì mà trong lòng hắn có một cảm giác quen quen rất mãnh liệt.

- Tôi…….. muốn xuống dưới xem thử.

Hiện tại Chu Trần Dục bỗng nhiên hiểu ra cảm giác quen quen đó là thế nào!

Giọng điệu của Diệp Tưởng khi nói câu này chẳng phải là rất giống Kỷ Nhất Chu sao?

Trên thực tế, ngay từ ban đầu Trần Dục đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Tối hôm đó người đầu tiên đưa ra đề nghị muốn đi tới nơi tận cùng của lòng hang là Kỷ Nhất Chu, mà cũng chỉ có Kỷ Nhất Chu là nghe được những tiếng kêu la thảm thiết của những vong hồn ở « Địa ngục ». Cũng chỉ có Kỷ Nhất Chu là cố sống cố chết muốn mang cái xác kia về để chế tác thành « Tiêu bản ác ma »!

Rõ ràng là Kỷ Nhất Chu có một điểm gì đó khác với người bình thường nên y mới bị « Ác ma » nguyền rủa. Nếu nói y có một điểm gì chung với bá tước Wallace cách đây sáu thế kỷ thì không lẽ Diệp Tưởng cũng có đặc điểm này sao?

Giọng điệu của Diệp Tưởng rõ ràng là có chút không bình thường. Tất cả mọi người đều nghe ra được. Khi hắn nói chuyện thì trong giọng nói của hắn không mang theo bất cứ một tình cảm gì cả! Tiếng động đó có vẻ lạnh lẽo và khô cứng giống như phát ra từ một cỗ máy vậy!

Nhưng bản thân Diệp Tưởng lại không cảm nhận được chuyện này!

- Tử Vinh.

«Hầu tước» lập tức quay đầu lại rồi hỏi:

- Cậu nói cậu muốn xuống bên dưới sao?


- Đúng vậy. Mình phải xuống dưới đó xem thử!

Giọng nói của hắn vẫn có vẻ khô cứng và không có chút tình cảm gì.

«Hầu tước» nói:

- Vậy thì xuống thôi.

- Nhất Hàng! Phải xuống thật sao?

Mạc Niệm Sinh cũng hỏi một câu. Đương nhiên, không phải là Niệm Sinh hắn sợ đi xuống bên dưới. Nhiều nơi còn đáng sợ hơn thế này hắn đã đi qua rồi, sao lại phải sợ nơi này? Hắn nói câu này là để phù hợp với hành vi logic của nhân vật “Diệp Tuấn Hà” mà thôi. Nếu hắn không chút do dự quyết định đi xuống thì có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Về phần Shirley thì Nhất Hàng đi nơi nào thì nàng cũng đi nơi đó. Nhưng nàng cũng hỏi một câu với giọng rất quan tâm:

- Đúng vậy, Nhất Hàng! Nếu đi xuống dưới đó thì chưa biết chừng sẽ có nguy hiểm.

«Hầu tước» nhìn xuống bên dưới rồi chỉ trả lời bằng một câu ngắn gọn.

- Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con.

Hiển nhiên, trong tình cảnh này thì chuyện đi xuống là tất nhiên rồi!

Nhưng Diệp Tưởng dường như đã không còn ý thức được chuyện gì khác. Sau khi đi vào trong hang đá, hắn không còn suy nghĩ bất cứ điều gì nữa. Hiện tại hắn chỉ muốn làm một việc. Đó là...... đi xuống bên dưới......

Đi xuống dưới đó......

Hiện tại rõ ràng Diệp Tưởng đã bị con đường địa ngục này hấp dẫn.

«Hầu tước» tiếp tục cất bước đi về phía trước. Ai cũng biết nếu như «Hầu tước» đã nói như vậy thì chứng tỏ không thể thay đổi được nữa. Lý Tín Lăng thì là kiểu người nếu bạn càng ngăn y lại thì y lại càng muốn làm, lại càng không nói tới việc «Hầu tước» đã đi xuống trước rồi. Trong tình huống như vậy, cho dù ở trước mắt là một đám lệ quỷ, Lý Tín Lăng hắn cũng dám cười to ba tiếng bám sát theo sau!

Tiếp đó, Shirley, Diệp Tưởng, Mạc Niệm Sinh cũng đi theo. Lộ Nhã, Chu Trần Dục và Ryu Seon Mi có năng lực bảo mệnh hơi yếu hơn những người khác nên cả ba người đều có chút do dự. Nhưng Lộ Nhã là người yêu của Diệp Tuấn Hà nên nếu Mạc Niệm Sinh đã đi xuống thì nàng cũng phải đi xuống. Lý Tín Lăng là ‘chồng’ của Ryu Seon Mi nên Ryu Seon Mi cũng không thể chỉ biết lo cho cá nhân mình. Về phần Chu Trần Dục thì rõ ràng y cũng chẳng thể lưu lại chỗ này một mình vì như vậy là quá nguy hiểm.

Vì thế, cả đám người không ai quay đầu mà cứ thế đi xuống bên dưới. Bọn họ đương nhiên đều biết, chuyến này chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Thậm chí rất có thể sẽ có người phải chết ở chỗ này. Thế nhưng, bọn họ cũng không còn lựa chọn khác. Nếu bây giờ không liều mạng thì đến tối mai, tất cả bọn họ đều sẽ phải chết! Nhất là kết cục của những diễn viên có thực lực yếu hơn như Lộ Nhã, Chu Trần Dục không cần phải bàn cãi. «Hầu tước», Lý Tín Lăng có lẽ còn một vài tuyệt chiêu nên may ra còn có chút cơ hội sống sót, nhưng bọn họ gần như chắc chắn phải chết! Nếu không phá giải được nguyền rủa thì bộ phim lần này cũng chẳng khác với những bộ phim kinh dị khó phá giải bao nhiêu! truyện copy từ .

Đương nhiên, trong cảm nhận của mọi người thì nếu nói ai là người dễ chết nhất thì người đó chính là Diệp Tưởng, nhưng Diệp Tưởng lại chỉ lo đi về phía trước. Hắn cảm giác được, hắn cần phải xuống. Chỉ khi đi xuống bên dưới thì hắn mới có thể tìm thấy một vật gì đó!

Lúc này, Shirley cùng Mạc Niệm Sinh rõ ràng đều đã nhận ra Diệp Tưởng chắc chắn có liên quan đến biến hoá của hang động! Hắn kiếm được 1000 tấm vé chuộc cái chết chắc chắn là do hang động này!

Đại gia mở di động để chiếu sáng. Đương nhiên, ánh sáng cũng không sáng lắm, nhưng mấy chiếc di động cùng chiếu chung vào một chỗ thì bọn họ vẫn có thể miễn cường nhìn thấy phía trước. Giống như Chu Trần Dục đã kể, càng đi xuống bên dưới, độ dốc của con đường càng lúc càng lớn! Điều này chứng tỏ cái hang này chính là cái hang mà Chu Trần Dục đã kể!

Tới lúc này, cái hang càng lúc càng rộng ra, nên bọn họ cũng không cần phải chen chúc một chỗ mà có thể đi song hành với nhau. Người đi đầu tiên vẫn là «Hầu tước» và Lý Tín Lăng. Đi sau hai người là Mạc Niệm Sinh và Shirley một trái một phải, ở giữa là Diệp Tưởng. Diệp Tưởng đã trở thành một nhân tố bất ổn định. Sau này Chu Trần Dục cũng phát hiện ra chuyện này nên y thông báo chuyện này cho Lý Tín Lăng.

Đi thêm một lúc nữa thì hang động đã mở rộng hơn. Đến lúc này, cho dù tất cả mọi người đi dàn hàng ngang cũng thừa sức. Độ cao của hang cũng tăng lên. Lòng hang giống như một con rắn không ngừng uốn éo cắm xuống bên dưới. Dựa theo cách nói của Chu Trần Dục [ Triệu Hợp Thông ] thì sau này khi bọn họ phải bò xuống bên dưới, bọn họ trông thấy một cái xác treo ở đó. Cái xác này sau này được Kỷ Nhất Chu chế tác thành ‘Tiêu bản ác ma’.

Nếu bọn họ tiếp tục đi xuống thì bọn họ sẽ nhìn thấy thứ gì?

Cùng lúc đó, sau khi NG, Ân U Liên lại một lần nữa lấy quyển sách dày cộp kia xuống khỏi giá sách, sau đó lật tới trang nào đó, sau đó tiến hành phiên dịch.

Ân U Liên cũng không hề cảm thấy mất kiên nhẫn với việc phải làm cùng một việc hai lần. Nàng mở quyển sách ra,s au đó phủi bụi bám trên đó rồi đặt lên bàn. Khi mở tới một trang sách, ánh mắt của nàng thỉnh thoảng nhìn tới bức ảnh của bá tước Wallace trong trang sách đó. Trong thời Trung Cổ còn chưa phát minh ra máy ảnh nên hội hoạ là phương pháp duy nhất ghi lại dung mạo của một người. Trước đó bởi vì Ân U Liên vội vàng phiên dịch quá nên nàng cũng không mấy chú ý tới bức ảnh.

Căn cứ theo những gì giới thiệu trong sách, bá tước Wallace là một người có trình độ khá cao trong phương diện mỹ thuật, âm nhạc. Mà vào thời Trung Cổ, người có tài năng trong lĩnh vực này thường sẽ sử dụng năng lực này phục vụ cho tôn giáo. Kỹ thuật vẽ tranh của bá tước Wallace cũng khá là xuất sắc. Ít nhất Ân U Liên thấy bá tước Wallace cũng không kém họa sĩ nổi danh Van Gogh là mấy. Đương nhiên, cho dù tài năng hội họa của bá tước Wallace có cao siêu đến mấy thì trong thời kỳ Trung Cổ, khi mà quyền lực của toà thánh lớn hơn tất cả, một người có dính dáng đến « Ác ma » không thể nào được vinh danh.

Trong bức tranh, bá tước Wallace có vẻ rất đẹp trai, vầng trán cũng tương đối cao và rộng, nhưng đôi mắt của y lại được vẽ hơi quái dị. Ánh mắt của y nhìn có vẻ thất thần, hơn nữa y cũng để râu. Tay phải của bá tước Wallace nâng lên khá cao. Có lẽ vì y vẽ lại hình tượng của chính mình phản chiếu từ trong gương nên tay phải y lúc ấy mới được nâng lên như vậy. Lúc này, Ân U Liên không khỏi chú ý tới tay của bá tước Wallace.

Trên ngón giữa tay phải của bá tước Wallace có đeo một chiếc nhẫn. Bức hoạ này được vẽ một cách cố ý nhằm tôn lên chiếc nhẫn này.

Chiếc nhẫn này...... Có điểm gì đó đặc biệt sao?

Lúc này, đám người «Hầu tước», Diệp Tưởng tiếp tục đi xuống bên dưới.

«Hầu tước» mở toàn bộ linh giác xuống bên dưới để điều tra độ sâu của cái hang. Nhưng tin tức phản hồi cho thấy cái hang này còn sâu hơn những gì mà « Hầu tước » tưởng tượng rất nhiều. Khi linh giác của « Hầu tước » chạm phải lớp đá núi trong lòng hang, y cũng chẳng thể nhìn thấy bất cứ cảnh tượng nào ở phía trước cả.

Rốt cuộc khi đi tới đây, mọi người cũng phát hiện có những chỗ gồ lên khỏi mặt đất. Bọn họ phát hiện nếu muốn đi xuống bên dưới thì bọn họ phải bò xuống. Lúc này muốn đi như bình thường xuống bên dưới là chuyện không thể.

Tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác. Có «Hầu tước» và Lý Tín Lăng đi trước mở đường, lại có linh giác tra xét của «Hầu tước», mọi người dù vẫn có chút sợ hãi nhưng họ cũng yên tâm hơn nhiều. Mọi người không ai đừng lại mà tiếp tục bò xuống dưới.

Đúng lúc này, Lý Tín Lăng, Shirley, Mạc Niệm Sinh...... đương nhiên, kể cả Diệp Tưởng đều nhận được tin tức do «Hầu tước» gửi đi:

- Cẩn thận đoạn đường kế tiếp.
Bình Luận (0)
Comment