Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 337

- Ngài Bá tước, Ngài Bá tước, Ngài Bá tước!

Ai?

Là ai đang gọi ta?

Diệp Tưởng mơ mơ màng màng mở mắt. Lúc này hắn phát hiện hắn đang ngồi trên một chiếc ghế dựa. Căn phòng trước mắt hắn là một căn phòng xa lạ. Trong phòng có trong không ít tranh vẽ. Cách hắn không xa là một bức tượng màu đen.

Diệp Tưởng nhìn nơi phát ra âm thanh đó. Hắn phát hiện âm thanh đó truyền tới từ cổng lớn.

Diệp Tưởng đi tới sau đó băng qua một hàng lang rồi mở cửa chính. Đừng đợi ở một bên ngoài là một ông lão thoạt nhìn cũng phải bảy, tám chục tuổi.

- Thưa Bá tước!

Ông lão hơi cúi đầu nói:

- Giám mục của toà hình án xử dị giáo* Samuel tới viếng thăm !

(Toà hình án xử dị giáo : hoặc The Inquisition, hoặc Holy Office, là toà án được toà thánh thiết lập xử tội những tín đồ « lạc đạo ». Thông tin thêm xin đọc ở : http://sachhiem/TCN/TCNtg/CGHS/NCGHS3một.php)

Diệp Tưởng gật đầu nói:

- Ta biết rồi!

Diệp Tưởng chuẩn sửa lại trang phục say đó khoá cửa rồi đi ra bên ngoài.

Một người đàn ông khoảng chừng hơn 30 tuổi mặc trên người trang phục công giáo đứng ở trước cửa. Sau khi nhìn thấy Diệp Tưởng, y tươi cười nói:

- Hoan nghênh cậu trở về bạn của tôi, Wallace! Phong cảnh nước Pháp thế nào?

- Cũng không tệ lắm, Samael!

Vẻ mặt của Diệp Tưởng cứng đờ như máy. Khi hắn nhìn chăm chú vào cây thánh giá trước ngực của người đàn ông kia, hắn cảm thấy căm ghét một cách vô thức.

Đó là một cảm giác rất tự nhiên.

Giống như bản năng vậy.

Giáo chủ Samael bước đi trên tấm thảm trải trên sàn nhà tới trước mặt của Diệp Tưởng rồi nói:

- Nhưng nghe người hầu của cậu nói dạo này tinh thần của cậu không được tốt lắm thì phải?

- Vẫn khoẻ!

- Thế sao? Thế thì cầu Chúa ban phước cho cậu, Wallace. Gần đây mình không thể tới thăm cậu được vì toà hình án xử dị giáo bắt được không ít giáo đồ « lạc đạo ». Mình có rất nhiều chuyện phải làm. Cho nên lần này khi nghe tin cậu trở về, mình lập tức giành thời gian tới thăm cậu ngay. Vì thế......

Nói đến đây y bỗng nhìn thẳng vào mắt của Diệp Tưởng, sau đó ngần ngừ một lúc. Y quay ra nhìn xung quanh rồi hỏi:

- Ông bạn này! Cậu định để tôi đứng mãi sao?

- Mời tự nhiên.

Diệp Tưởng đưa tay ra mời, sau đó y và giám mục Samuel ngồi cùng nhau ngồi xuống.

- Thật ra khi mà cậu còn đang đi du lịch thì một vị tăng lữ của dòng Franciscan trong toàn hình án xử dị giáo [ một nhóm các tăng lữ sông hành khất thuộc toà thánh Roma ] có tới tìm mình để nói chuyện. Chuyện này làm mình rất buồn lòng......

- Nói vào việc chính đi.

Diệp Tưởng lạnh lùng nói:

- Giám mục đại nhân! Ngài tới tìm tôi chỉ để nói chuyện này sao?

- Phải...... Nhưng Wallace này! Thái độ của cậu hôm nay sao lạ vậy?

- Thế sao?

- A, nói thế nào nhỉ...... Tôi cứ cảm thấy cậu là lạ! Sao cậu lại gọi tôi là ‘Giám mục đại nhân’? Chẳng lẽ cậu không khoẻ sao?

- Tôi vẫn ổn. Vậy có chuyện gì thì nói đi!

- Là thế này. Chuyện này cũng có liên quan đến tòa hình án xử dị giáo bắt được một đám ngoại đạo. Đó là một đoàn thể hắc ma thuật sư cỡ nhỏ tên là ‘hội thờ phụng linh hồn Isako’. Chúng dám công khai phát biểu những lời bất kính với tòa thánh, hơn nữa còn dùng thi thể của những người đã khuất để làm thí nghiệm. Đám người này rõ ràng là khinh nhờn tòa thánh. Toà hình án xử dị giáo sẽ phán xử bọn chúng. Việc xét xử bọn chúng sẽ được tiến hành vô cùng bí mật. Cũng không có mấy người trong tòa thánh biết được tình hình cụ thể. Vị tăng lữ kia nói cho mình biết rằng y phát hiện ra đám người này có vẻ như dùng một cách thức đặc biệt nào đó để liên lạc với « Ác ma ».

Khi nói đến hai chữ “Ác ma”, giọng của giám mục Samuel cũng nhỏ đi.

- Sau đó thì sao?

Diệp Tưởng mặt không đổi sắc hỏi tiếp.

- Trên thực tế, phạm vi hoạt động của khu vực này trùng hợp với những nơi mà cậu đi du lịch. Cho nên khi bắt được bọn chúng, mình khá lo cho cậu.

Không khí trở nên lạnh lẽo hẳn.

Diệp Tưởng sờ bàn tay phải. Ở ngón giữa của hắn có đeo một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn màu đồng cổ kia loé lên ánh sáng khác thường.

- Ý ngài định hỏi xem trong khi đi du lịch tôi có trông thấy chuyện gì có liên quan đến đoàn thể hắc ma thuật này hay không,có đúng không?

- Mình chỉ hỏi cho có lệ mà thôi. Chung quy lại tuy rằng đoàn thể này đã bị bắt những vẫn còn một số con cá lọt lưới.

Khi nói đến ba chữ “cá lọt lưới”, giọng của giám mục Samuel trở nên to và rõ hơn [ lúc ấy đương nhiên chưa có cụm từ « cá lọt lưới ». Người dịch chỉ dịch ý mà thôi].

Diệp Tưởng có vẻ nghĩ ngợi.

- Thật đáng tiếc là tôi không thể cung cấp cho ngài thông tin thưa giáo chủ đại nhân. Tôi không có vinh hạnh cung cấp cho ngài manh mối về mấy con ‘cá lọt lưới’ kia. Chuyến này khiến ngài phải về tay không thật ngại quá.


Ngoài miệng thì nói là “ngại quá”, nhưng nghe cái cách nói của Diệp Tưởng không hề có chút “ái ngại ” gì cả. Đôi mắt dài và ảnh giống như mắt cáo của giám mục Samuel nhìn chằm chằm vào Diệp Tưởng giống như y muốn kiếm được từ trên người của Diệp Tưởng bất cứ manh mối gì.

- Thật sự không có sao? Wallace này! Cậu có thể nghĩ kỹ lại một chút không? Chúa đang theo dõi chúng ta.

Câu cuối cùng của giám mục Samuel nghe thì có vẻ như khó hiểu, nhưng ý của nó lại rất rõ ràng: chúng ta đánh bài ngửa nào!

- Trí nhớ của tôi luôn rất tốt nên tôi không cần phải bổ sung gì cả. Trong chuyến đi du lịch lần này, tôi chỉ dạo qua mấy thành phố Turin, Marseille và Lyon.

Vẻ mặt của giám mục Samuel rõ ràng không vui vẻ gì mấy.

Thân là một giám mục của toà hình án xử dị giáo, y nắm trong tay quyền quyết định mạng sống của biết bao nhiêu người. Một năm toà hình án xử dị giáo hoả thiêu bao nhiêu giáo đồ ngoại đạo? Trong thời đại mà quyền thế của toà thánh như mặt trời ban trưa, chức vị của giám mục Samuel tuyệt đối lớn không thua gì những vị quan lớn có quyền hoạch định chính sách quốc gia của Trung Hoa. Chỉ cần một câu nói của y là có thể khiến bao nhiêu người chết không chỗ chôn thây. Huống chi người lấy tôn giáo làm chỗ dựa như y đều coi mình là người phát ngôn của thần linh, do đó họ đều dùng những tiêu chuẩn của bản thân để phán định xem một người có tội hay không.

Rõ ràng trong tưởng tưởng của giám mục Samuel, y hy vọng nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Wallace, sau đó Wallace sẽ quỳ xuống nói ra hết mọi chuyện. Cuối cùng Samuel sẽ tỏ ra “khoan hồng độ lượng”rồi chém cái bài quen thuộc “Chúa sẽ tha thứ cho cậu”. Đương nhiên, Samuel sẽ cho Wallace về với vòng tay của Chúa (tức là nghẻo :D) ( Biên: ).

- Bạn của tôi Wallace!

Samael nói tiếp:

- Trong đoàn thể này có một giáo đồ ngoại đạo là nữ giới, hơn nữa thị còn đang có thai. Cốt nhục trong bụng của thị rồi cũng sẽ bị vùi mình trong biển lửa. Đương nhiên, chúng ta không cần phải thương xót cho đám người này. Chỉ hy vọng Chúa có thể sẽ cho họ một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Diệp Tưởng vẫn ngồi yên.

- Tên của cô ta là Olivia. Cậu có nghe qua cái tên này chưa Wallace?

- Sao tôi lại có thể quen biết được một kẻ ngoại đạo như vậy. Ngài nghĩ xem có đúng không giám mục đại nhân?

Giám mục Samael im lặng một hồi rồi nói:

- Wallace này! Tôi và cậu cũng đã quen biết từ lâu. Cha mẹ của cậu nhiều năm qua đều là tín đồ thành kính nhất của toà thánh. Hàng năm bọn họ đều cúng dưỡng cho toà thánh không ít tiền, cả cậu cũng vậy. Tôi vẫn luôn coi cậu là bạn thân nên tôi hy vọng cậu hãy suy nghĩ cho kỹ.

- Giáo chủ đại nhân! Tôi không hiểu ý ngài. Tôi cảm thấy mấy lời của ngài hôm nay vô cùng khó hiểu.

Samael đứng lên nhìn Diệp Tưởng sau đó thở dài.

- Tôi cảm thấy rất tiếc.

- Ngài phải đi rồi sao, giám mục đại nhân?

- Phải. Đúng rồi, Wallace! Gần đây vì chuyện của đoàn thể đám tín đồ ngoại đạo nên giáo hoàng đã hạ lệnh phong toả toàn diện thành Roma, thậm chí buổi tối còn tiến hành luật giới nghiêm. Cho nên, cậu tốt hơn hết là đừng ra ngoài vào ban đêm.
(Nghĩa của từ giới nghiêm : http://xn--t-in-mộtua7276b5ha.co...%20nghi%C3%AAm)

- Cảm ơn lời khuyên của ngài, giám mục đại nhân.

Samael tỏ vẻ như không cam tâm. Y nhìn hắn thêm lần cuối rồi rời đi, để lại Diệp Tưởng đứng một mình ở đó.

Diệp Tưởng trở về căn phòng lúc đầu hắn ở đó, sau đó khoá cửa lại.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi hắn trở về Roma.

Ánh mắt của hắn vô cùng cuồng nhiệt khi nhìn chiếc hòm đặt ở góc phòng.

- Phải nhanh lên mới được......

Nếu Wallace chỉ là một bá tánh bình dân thì chắc chắn dinh cơ của y đã bị lục tung lên rồi. Thế nhưng, y là bá tước nên chuyện đó không thể xảy ra. Hơn một giờ sau, trong gian phòng đã được chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho khoảng một tuần và một số vật dụng hàng ngày.

Diệp Tưởng đi tới cái hòm rồi mở nó ra.

- Bắt đầu thôi!

Diệp Tưởng đã đoán được trong hòm chắc chắn là một cái xác rồi.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy nó, Diệp Tưởng lại sợ tới mức không dám hô hấp.

Cái xác này…quá khủng bố!

Diệp Tưởng gần như không dám nhìn thêm nữa. Hắn không biết phải dùng từ gì để mô tả cái xác này.

Thực sự quá khủng bố!

Nhưng hắn phát hiện trong lòng mình tuy có sợ hãi, đồng thời y cũng có cảm giác thích thú với máu và những thứ hắc ám. Đối với «một « thợ săn ác ma », tất cả những thứ có liên quan đến « Ác ma » đều trở thành vật săn tìm của họ, giống như một mãnh thú khi nhìn thấy một chú linh dương yếu ớt vậy.

Hắn bắt đầu cảm giác được, ý chí và tư tưởng của con người trong đầu hắn đang dần dần bị thay thế. Ý chí của « Ác ma » trộn lẫn với ý chí của con người trong hắn, nhưng ăn mòn đi linh hồn hắn.

Mấy ngày sau, Diệp Tưởng cho dù có không muốn nhìn thấy cái xác đó nhưng hắn cũng chẳng biết làm sao hơn. Hắn tận mắt chứng kiến « chính mình » xử lý cái xác đó thế nào: hắn mổ bụng cái xác, lôi hết những thứ nội tạng bên trong ra tẩy rửa, sau đó lóc đi bộ xương......

Nhưng điều ma quái chính là hắn không hề có cảm giác buồn nôn mà ngược lại, hắn bắt đầu có cảm giác như mình đang hoà nhập vào từng công đoạn đó.

Hắn có vẻ như từ từ thích nhìn thấy máu và xác chết.....

Ý chí của con người trong hắn đã rơi vào thế yếu!

- Không...... Không đúng...... Không phải như thế......

Diệp Tưởng đột nhiên ý thức được điều này. Trong lòng hắn gầm lên một cách điên cuồng:

- Không phải! Ta chính là ta, ta không muốn trở thành « Ác ma » chân chính! Tuyệt đối không!

Diệp Tưởng điên cuồng dùng ý chí xoá đi những hình ảnh mà hắn nhìn thấy trước mắt. Sau đó không biết bao lâu, hắn bỗng nhìn thấy gương mặt của bá tước Wallace trong gương hoàn toàn khác với hắn!

- Dừng tay đi Wallace......

Trong lòng của Diệp Tưởng gầm lên:

- Ta không phải ngươi! Ta không muốn bị ngươi khống chế! Nhất Hàng, Văn Âm...... Ta phải cứu bọn họ......

Nhưng cũng vô dụng thôi!

Diệp Tưởng cảm giác được Wallace và hắn đã hoàn toàn dung hợp. Diệp Tưởng đọc được tất cả ký ức của Wallace, cùng với......linh hồn của y!
Bình Luận (0)
Comment