Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 345

Trong giấc mơ, Ôn Vũ Phàm lại một lần nữa xuất hiện trước bàn ăn lúc ban đầu. Trước mắt nàng vẫn là con tôm hùm mới lột được một nửa. «Hầu tước» vẫn ngồi ở phía đối diện. Y cầm lấy chai rượu vang đỏ rồi rót cho nàng chút rượu.

- Thật xin lỗi......

Ôn Vũ Phàm vội vàng nói:

- Tiểu nữ....

- Cô không cần phải giải thích!

«Hầu tước» rót cỡ 2/3 ly rượu của Ôn Vũ Phàm xong bèn cất lại chai rượu.

- Uống rượu vang đỏ ở một mức vừa phải rất có lợi cho việc an thần.

«Hầu tước» tuy khiến cho người ta cảm thấy rất lạnh lùng nhưng Ôn Vũ Phàm lại không hề cảm thấy phản cảm.

- Vâng......

Ôn Vũ Phàm bưng lên ly rượu sau đó nhấp một ngụm rượu.

Loại rượu vang đỏ này vô cùng đậm. Khi nó chảy qua cổ họng của Vũ Phàm, toàn thân Vũ Phàm như ấm lên. Nàng không dám tin đây chỉ là một giấc mơ.

Nhưng ngẫm lại thì «Hầu tước» có thể dễ dàng đổi chỗ giữa giấc mơ và hiện thực.

- Đây là rượu vùng nào vậy?

Ôn Vũ Phàm bỗng nhiên nói:

- Rượu này chắc không phải do ngài tưởng tượng ra chứ?

- Rượu đó do ông cố ta sản xuất.

Ôn Vũ Phàm cũng không biết ngoại ngữ, cho nên nàng chẳng hiểu những chữ ghi trên nhãn của chai rượu. Nàng có nghe nói qua «Hầu tước» là một vị quý tộc người châu Âu gốc Hoa, mà rượu nho là thứ mà giới quý tộc vô cùng yêu thích. Chỉ tiếc là Vũ Phàm chẳng hiểu nhiều lắm về việc nếm rượu. Nếu đổi lại là Vũ Sóc thì chắc chắn nàng ấy biết rất nhiều về lĩnh vực này. Vũ Phàm nghe Vũ Sóc kể Vũ Sóc đã đi du lịch qua rất nhiều quốc gia. Vũ Sóc có thể nói là thuộc như lòng bàn tay phong tục tập quán, sinh ngữ, truyền thuyết và ẩm thực của mỗi quốc gia đã đi qua.

- Rượu lâu năm thế này...... không thể lãng phí được. Tiểu nữ phải thưởng thức kỹ càng mới được.

Thưởng thức loại rượu vang đỏ thơm nồng có niên đại lâu đời này, Ôn Vũ Phàm có cảm giác vô cùng thoả mãn.

- Giấc mơ lúc nãy......

Ôn Vũ Phàm mặc dù đang cố gắng kìm chế nhưng bàn tay cầm ly rượu vang đỏ của nàng vẫn run rẩy.

- Tiểu nữ cảm thấy rất khổ sở khi không thể sử dụng vật bị nguyền rủa.

- Cô chỉ cần nghĩ đó là giấc mơ của cô là được.

- Tiểu nữ hiểu, thế nhưng thời gian quá ngắn.

- Chuyện này vốn chẳng dính dáng gì tới thời gian cả mà chỉ đơn thuần là tinh thần và ý chí thôi. Thiên phú của cô thừa sức làm được chuyện này. Hơn nữa, ta còn có thể cam đoan cô có thể sống sót ở bộ phim kinh dị tiếp theo.

- Do người của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 hay là do độ khó của bộ phim đó?

- Cả hai.

«Hầu tước» nói đến đây bèn nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay y rồi nói:

- Ta cho cô 9 phút.

Tay của Ôn Vũ Phàm run lên bần bật, nhưng nàng lại không có vẻ bất ngờ. Nàng đã quen với việc che dấu suy nghĩ trong lòng của nàng trước mặt người khác. Thế nhưng, «Hầu tước» sao lại có thể không nhận ra được cơ chứ.

Ôn Vũ Phàm muốn lấy lại bình tĩnh. Nàng biết đây không phải là tử vong chân chính, thế nhưng cảm giác khủng bố kia lại rất chân thật. Không có bất cứ ai có thể đưa tay giúp đỡ nàng, và nàng cũng không thể sử dụng lực lượng bên ngoài. Quan trọng là Ôn Vũ Phàm cũng không biết nàng phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể thành công. Nếu vẫn cứ tiếp tục thất bại thì nàng lo sẽ chọc giận «Hầu tước».

- Tiểu nữ có thể hỏi ngài một vấn đề không thưa «Hầu tước»?

Ôn Vũ Phàm lúc này đành phải nói vài lời để phân tán sự chú ý của chính mình.

- Chỉ cần không phải vấn đề cơ mật.

Khi nghe «Hầu tước» này trả lời, Ôn Vũ Phàm trực tiếp chất vấn:

- Ngài nói Diệp Tưởng trở thành quỷ sai rất có thiên phú. Thế nhưng nếu anh ấy chỉ là như vậy thì có đáng để ngài bỏ thời gian để bồi dưỡng tiểu nữ hay không?

- Sao cô không đi hỏi cậu ta?

- Sau khi trở về anh ấy trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi. Hơn nữa tiểu nữ còn có cảm giác anh ấy rất quái dị......

- Sau khi tỉnh lại cậu ta sẽ nói cho cô biết.

«Hầu tước» cũng không định để cho Ôn Vũ Phàm biết quá nhiều, cho dù nàng là người mà y lựa chọn để bảo vệ cho Diệp Tưởng. Con người vốn rất khó đoán. Trên đời thứ khó khống chế và tính toán nhất chính là lòng người. Cho nên, dù là ai thì «Hầu tước» cũng sẽ lựa chọn giấu diếm một số chuyện. Y không bao giờ tin tưởng ai 100% cả. Lúc trước thông qua kịch bản y đã dặn dò Diệp Tưởng rằng trong rạp chiếu phim của hắn, trừ thủ lĩnh tinh thần Phương Lãnh và trung cấp linh môi Bạch Vũ Sóc ra thì hắn không nên nói chuyện hắn trở thành « Thợ săn ác ma » cho bất cứ ai biết. Y cứ lấy đại lý do năng lực quỷ sai tiến hoá là được.

« Hầu tước » lựa chọn Ôn Vũ Phàm bảo vệ Diệp Tưởng không phải vì y tin tưởng gì nàng mà chỉ bởi vì nàng là người duy nhất thoả mãn điều kiện của y.

Chỉ có thế thôi.

Cho nên, nếu tương lai có một ngày nàng làm bị thương Diệp Tưởng, «Hầu tước» sẽ lập tức giết nàng.


Hắn chỉ cần làm như vậy trong thế giới trong mơ.

Ôn Vũ Phàm đương nhiên không dám tiếp tục hỏi. Nàng cũng rất muốn biết trên người Diệp Tưởng đã xảy ra chuyện gì. Nàng vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện không đơn giản như những gì mà nàng nghĩ. Nhưng nếu «Hầu tước» không mở miệng thì nàng cũng chịu.

- Tiểu nữ đã hiểu! Nhưng có thật sự tiểu nữ chỉ cần nghĩ đó là giấc mơ của tiểu nữ là được không? Hay cần phải có biện pháp phối hợp nào đó, chẳng hạn như dùng vật bị nguyền rủa?

- Không cần! Đây là nguyền rủa đơn thuần nhất. Nó thậm chí không cần dựa dẫm vào bất cứ vật thể thực chất nào cả.

- Không có thực thể sao? Như vậy cũng được gọi là ‘vật bị nguyền rủa’ sao?

- Nguyền rủa đáng sợ nhất đều tồn tại dưới hình thức duy tâm.

Vật bị nguyền rủa loại ký sinh thật ra chỉ là một cách xếp loại vô cùng thô thiển. Những vật bị nguyền rủa mạnh nhất đều không tồn tại dưới hình thức “vật” nữa mà chỉ đơn thần là một loại nguyền rủa vô hình. Đương nhiên, thương tổn do chúng gây ra cho diễn viên sẽ càng lớn, rủi ro nguyền rủa phục hồi cũng càng cao.

Ôn Vũ Phàm bắt đầu ý thức được một việc.

- Nếu vậy..... Nếu tiểu nữ có thể thành công thực hiện cộng sinh nguyền rủa thì về sau tiểu nữ sẽ thường xuyên tham gia đóng trong phim kinh dị khó và siêu khó đúng không? Phải như vậy thì tiểu nữ mới có thể thường xuyên đóng cùng với Diệp Tưởng trong phim được! Thực lực của anh ấy lúc này chắc cũng đủ để được xếp vào diễn viên hạng một rồi đúng không?

- Đúng vậy. Nguyền rủa này đủ khiến cô trở thành diễn viên hạng một.

Ôn Vũ Phàm định trở thành quỷ sai. Nếu nàng trở thành quỷ sai thì nguyền rủa này sẽ bị vô hiệu hoá. Nhưng nàng cũng không dám nói chuyện này trước mặt «Hầu tước». Ý định ban đầu của Vũ Phàm là gom đủ vé chuộc cái chết để mua lại vòng tay xương người của Phương Lãnh, sau đó mượn vật bị nguyền rủa của hắn để trở thành quỷ sai. Nhưng nếu nàng thật sự trở thành diễn viên hạng một thì chỉ e nàng sẽ không tránh được việc phải tham gia trong [ « Quỷ tế » phần III].

Nàng có thể trở nên mạnh thế nào?

Trước kia nàng đã biết, hạ quyết tâm tuy rằng rất dễ, thế nhưng thực hiện nó lại không phải là chuyện đơn giản.

Nàng trước kia vẫn luôn tìm cách trốn tránh, nhưng nay nàng đã ở trong hoàn cảnh không thể trốn tránh.

Hiện tại Vũ Phàm có vẻ rất thản nhiên. Bởi vì, nàng hiện tại đã không còn có thể lùi bước, nên nàng ngược lại có thể tử chiến đến cùng. Thua thì nàng sẽ chết trong [« Quỷ tế » phần III]; còn nếu thắng thì nàng sẽ trở thành diễn viên hạng một chân chính.

Nghĩ đến đây, nàng không ngờ lại phát hiện mình không còn sợ hãi nữa.

Thời gian trôi qua mau.

Rượu trong ly đã không còn. Ôn Vũ Phàm hơi ngửa đầu ra sau nhìn «Hầu tước» và chờ đợi cơn ác mộng thứ hai kéo tới.

Khi chỉ còn hơn mười giây nữa là bước chân vào cơn ác mộng thứ hai, Ôn Vũ Phàm nắm chặt đôi bàn tay. Đôi mắt nàng lúc này có vẻ vô cùng trong trẻo.

Tiếp đó, Vũ Phàm phát hiện nàng xuất hiện bên bờ của một cái hồ bị sương mù che phủ. Lúc này có vẻ như khi rạng sáng vì nhìn bầu trời có vẻ rất âm u.

Sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ. Màn sương trắng che phủ trên diện rộng khiến tầm nhìn bị hạn chế. Ở bờ hồ có một chiếc thuyền nhỏ.

Ôn Vũ Phàm từ từ đi tới đó.

Khi đi tới chiếc thuyền gỗ, nàng phát hiện bên trong có một mái chèo bằng gỗ.

Cảnh tượng khủng bố nào sẽ xảy ra tiếp theo đây?

Ôn Vũ Phàm nhìn mặt hồ. Nàng bước chân lên thuyền. Nàng quyết định tự dồn mình vào bước đường cùng. Trong thời gian gần đây nàng đang theo học bơi lội với Bạch Vũ Sóc, thế nhưng muốn bơi từ đầu bên này tới đầu bên kia của bờ hồ là chuyện khó khăn trùng trùng. Cho nên nàng muốn để bản thân không còn đường lui.

Nàng muốn mình không còn cơ hội trốn tránh!

Vũ Phàm khua mái chèo đưa con thuyền từ từ lướt trên mặt hồ. Nếu trên thuyền có xảy ra chuyện gì thì nàng chỉ có thể nhảy xuống nước. Nàng đã dùng mái chèo gỗ để thử qua. Hồ nước này sâu ít nhất cũng phải trên hai mét, thậm chí có khả năng độ sâu của nó còn lên đến 3-5 mét, hơn nữa nhiệt độ trong nước rất thấp. Lấy trình độ bơi lội nửa vời của Ôn Vũ Phàm thì nếu nàng nhảy xuống nước, nàng chắc chắn sẽ hoặc là chết chìm hoặc là chết lạnh. Tới lúc đó nàng sẽ không còn sự lựa chọn nào khác. Nên biết tuy rằng nàng sẽ không chết thật, nhưng nàng sẽ phải trải nghiệm cảm giác đau đớn sau khi chết.

Hiện tại Vũ Phàm phát hiện tay nàng không hề run.

Lúc này nàng đã chèo tới giữa hồ. Sương mù trên mặt hồ càng lúc càng dày. Ôn Vũ Phàm hiện tại khua nhanh mái chèo để nàng đi vào sau bên trong vùng sương mù.

- Sương mù tan đi! Tan đi, tan đi...... Đừng xuất hiện mấy thứ quỷ hồn gì đó.....

Vũ Phàm hiện tại không ngừng dùng ý chí của nàng để ảnh hưởng đến cảnh tượng trong giấc mơ. Chỉ cần thế giới này thật sự sẽ thay đổi do ảnh hưởng từ ý chí của nàng thì điều đó có nghĩa nàng sẽ bắt đầu điều khiển được giấc mơ này.

Thế nhưng, không có chuyện gì xảy ra.

Càng chèo sâu vào bên trong màn sương, cảnh tượng bên trong lại càng mờ. Hay nói cách khác, cho dù trên thuyền lúc này có xuất hiện thêm một “người” khác, chỉ e nàng cũng không thể nào biết được.

Ôn Vũ Phàm cắn chặt môi. Nàng tiếp tục nghĩ muốn cho sương mù tản ra, tản ra, tản ra......

Cứ như vậy, năm phút đã trôi qua. Ôn Vũ Phàm phát hiện cố gắng của nàng cũng chỉ uổng công. Ngay cả một chút thay đổi Ôn Vũ Phàm cũng không thấy.

«Hầu tước» hiện tại đang nhìn nàng sao? Biểu hiện của nàng có khiến y thất vọng hay không?

Thế nhưng Ôn Vũ Phàm không bỏ cuộc. Nàng biết bây giờ mình đã không còn đường lui!

Tản ra...... Sương mù mau tản ra!

Tản ra! Tản ra! Tản ra! Tản ra! Tản ra!

Đến cuối cùng, Vũ Phàm thét lên. xem tại .

- Tản ra! Tản ra cho ta! Sương mù hãy biến mất cho ta!

Ôn Vũ Phàm rất ít khi lớn tiếng nói chuyện, nhất là trước mặt người khác. Nhưng hiện tại, khi mà nàng nói lớn tiếng, nàng có cảm giác nhẹ nhàng và đầm đìa vui sướng!

Hiện tại Vũ Phàm muốn thét lên để phát tiết ra hết áp lực bị đè nén trong lòng nàng trong bao nhiêu năm qua, cùng với sự sợ hãi và đau khổ sau khi nàng bước chân vào rạp chiếu phim.

- Tản ra cho ta!

Lúc này Vũ Phàm đang cầm mái chèo vung về phái trước. Nhưng nàng lại là cảm giác được......

Mái chèo gỗ ở phía đuôi thuyền đã đụng phải một cái xác!
Bình Luận (0)
Comment