Trốn ở trong đống rác, Ôn Vũ Phàm không dám thở mạnh.
Rất nhanh, những tiếng bước chân truyền tới. Con quỷ với khuôn mặt không có ngũ quan và trên người có một vết rách trông rất dữ tợn đi tới. Ôn Vũ Phàm nhìn thấy một cái rãnh « mở » ra ở phía trên đầu của con quỷ kia, thoạt nhìn rất giống như trứng của Alien khi được ấp nở ra. Rất nhanh toàn bộ đầu của y « mở » ra. Bộ dạng ghê tởm và đáng sợ như vậy khiến người ta phải trợn tròn mắt.
Ôn Vũ Phàm cũng chỉ nhìn hình tượng khủng bố đó với một sự lạnh nhạt. Nó có đáng sợ thế nào thì với nàng cũng không quan trọng. Nàng đầu tiên cần phải suy nghĩ làm cách nào « biến» ác linh khủng bố thành bộ dạng của bà chủ. Nàng không ngừng dùng hình ảnh của bà chủ để «copy đè» lên ác linh ở trước mắt. Nếu thật sự nàng có thể làm được chuyện này thì nàng có thể khống chế được giấc mơ này!
«Hầu tước» cũng đang quan sát.
Sau khi cái đầu kia nứt ra, một đống những chiếc đầu mới bắt đầu « mọc » ra. Những chiếc đầu ấy bắt đầu xếp chồng lên nhau. Mỗi cái là một phiên bản thu nhỏ của bộ mặt không hề có ngũ quan của ác linh kia. Từng đám đầu bắt đầu tập trung lại rồi « tràn » ra ngoài sau đó lan ra khắp các nơi trong phòng. Cứ theo cảnh này thì chuyện bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian! Ôn Vũ Phàm trở nên rất khẩn trương. Nàng tiếp tục không ngừng tưởng tượng trong đầu.
Nhưng...... vô dụng thôi.
Nàng rất lo nếu như bị tìm ra thì nàng cũng không biết mình sẽ bị tra tấn thế nào. Nàng sẽ phải làm thế nào đây?
Ôn Vũ Phàm không ngừng vùi mình vào sâu bên trong đống rác. Dù tưởng tượng rất nhiều nhưng không lần nào có kết quả. Chẳng lẽ biến hoá vừa nãy chỉ là một đoá phù dung sớm nở tối tàn?
«Hầu tước» nhìn cảnh tượng trước mắt. Nói thật thì trong tình cảnh hiện na rất muốn thấy Ôn Vũ Phàm có thể sáng tạo kỳ tích hay không. Nếu nàng không làm được thì ác mộng sẽ còn tiến tục xảy ra. Lần này nàng sẽ còn chết thảm hơn trước.
Cuối cùng, Ôn Vũ Phàm cuộn mình đến góc tường, còn bước chân của quỷ hồn đã càng lúc càng gần. Nàng đã không còn chỗ để lui. Lúc này Ôn Vũ Phàm gần như tuyệt vọng.
«Hầu tước» yên lặng theo dõi.
Cảnh tượng trước mắt cực kỳ máu tanh và tàn nhẫn. Nhưng máu tanh sớm đã là một phần cực kỳ bình thường trong cuộc sống của «Hầu tước». Cho nên, y trơ mắt nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này xảy ra. Hơn nữa, quá trình tử vong sẽ dần dần kéo dài theo thời gian. Với Ôn Vũ Phàm thì nếu cứ tiếp tục như vậy thì nàng sẽ còn phải bước tiếp trên hành trình địa ngục này.
Đầu của nàng bị chặt xuống, thân thể cũng bị mổ xẻ thành từng khúc, sau đó bị băm thành mảnh nhỏ. «Hầu tước» vẫn bình tĩnh vừa thưởng thức rượu vang đỏ vừa theo dõi những gì đang xảy ra. Khả năng thừa nhận về tâm lý của y quả thực mạnh đến mức khủng bố.
Sau một hồi, y từ từ đặt ly rượu xuống.
Ôn Vũ Phàm lại một lần nữa xuất hiện ở trên ghế sô pha. Nàng ngồi đối diện với y.
Chỉ là lần này nàng có vẻ rất bình tĩnh. Đôi mắt của nàng lúc này trong veo như nước hồ thu.
- Cám ơn ngài «Hầu tước».
Không ngờ khi Ôn Vũ Phàm lên tiếng, nàng lại cám ơn «Hầu tước»:
- Tiểu nữ rốt cuộc đã có thể làm được. Lần đầu tiên trong cuộc đời tiểu nữ, tiểu nữ không lựa chọn trốn tránh mà dựa vào lực lượng của chính mình để thực hiện mục tiêu.
«Hầu tước» rót cho nàng một ly rượu vang đỏ rồi đưa qua và nói:
- Uống một chút đi.
Ôn Vũ Phàm đón lấy ly rượu sau đó ngửa đầu uống ừng ực. Không lâu sau, rượu trong ly đã cạn sạch. Tiếp đó, nàng cảm nhận được sự đậm đà và hương thơm thuần khiết của loại rượu. Nàng khen:
- Rượu rất ngon.
Cuối cùng Ôn Vũ Phàm tuy vẫn phải trải qua quá trình tử vong đầy đau khổ đó những nàng đã không còn có vẻ khó chấp nhận như lúc trước nữa. Quá trình đau đớn này ghi chặt vào trong đầu nàng, khiến nàng biết được trên thế giới này không có gì là tự dưng mà có cả. Một người nếu muốn có thành công thì nhất định phải chịu trả giá. Vì thế, nàng không thể trốn tránh mà cần phải bước chân ra thế giới bên ngoài. Nàng cảm thấy lòng mình rộng mở. Nàng đã bước ra từ thế ngoại đào viên của riêng nàng ra thế giới bên ngoài. Cho dù thế giới bên ngoài có tàn nhẫn và khủng bố thế nào thì đây cũng là chuyện mà nàng bắt buộc phải trải qua.
Nàng cần phải trải qua quá trình này mới có thể sống sót trong thế giới địa ngục này được.
Lúc này lòng nàng bình tĩnh chưa từng thấy.
- «Hầu tước» đại nhân.
Ôn Vũ Phàm nói tiếp:
- Sau này tiểu nữ sẽ không lùi bước nữa. Cho dù giấc mơ đó có là gì thì tiểu nữ đều sẽ chấp nhận. Tiểu nữ sẽ tiếp tục cố gắng cho đến khi nắm giữ một cách thuần thục nguyền rủa này mới thôi.
Khi nàng nói những câu này, «Hầu tước» ý thức được cô gái này thực sự có nghị lực và lòng quyết tâm. Nàng thực sự sẵn lòng tiếp tục kiên trì. Chuyện này có quan hệ rất lớn tới thành công bước đầu của nàng trong giấc mơ.
Lúc này tuy rằng mái tóc xoăn đầy nữ tính của Ôn Vũ Phàm có vẻ rối bù, trên mặt vẫn còn dính chút máu, nhưng Ôn Vũ Phàm lúc này mới thực sự có được nét đẹp của riêng nàng. Hiện tại nàng giống như một con bướm xinh đẹp chui ra từ trong kén.
«Hầu tước» bỗng nhiên lấy chiếc kéo kia sau đó y tháo nó thành hai nửa. Y đưa ½ cho Ôn Vũ Phàm.
- Ngài «Hầu tước»?
Ôn Vũ Phàm cũng không rõ ý của «Hầu tước».
- Tặng cho cô.
«Hầu tước» đặt nửa cây kéo vào trong tay nàng.
- Cô lưu lại làm kỷ niệm đi!
Ôn Vũ Phàm đón lấy ½ chiếc kéo kia. Hiện tại đôi mắt nàng đẫm lệ.
Nửa chiếc kéo này tuy rằng rất bình thường nhưng đây là thành quả đầu tiên do Ôn Vũ Phàm bỏ công bỏ sức ra thu được. Nó còn có ý nghĩa hơn nhiều việc Diệp Tưởng tặng cho nàng vật bị nguyền rủa. Nàng lập tức trân trọng cất kỹ đi nó.
«Hầu tước» cất đi ½ cây kéo kia.
- Tới lúc rồi! Cô trở về đi.
Sáu giờ hơn sáng.
Ôn Vũ Phàm tỉnh dậy.
Khi tỉnh lại nàng dụi dụi mắt, sau đó ngồi dậy.
Tuy rằng nàng cảm thấy mình giống như chưa đi ngủ, hơn nữa còn bị ác mộng « hành » cả đêm nên theo lý thì tinh thần của nàng phải trong trạng thái kiệt quệ mới phải. Nhưng Ôn Vũ Phàm cảm thấy tinh thần của nàng tốt chưa từng thấy.
Tiếp đó nàng sờ lên người rồi lấy ra nửa chiếc kéo. Quả nhiên, thứ này có thể cầm trở về thế giới hiện thực. Đương nhiên chắc chắn cũng có tồn tại hạn chế, vì nếu không thứ gì ở trong giấc mơ cũng cầm được về thế giới thực thì cũng quá khoa trương đi. Chắc chắn vật bị nguyền rủa không thể mang ra ngoài.
Ôn Vũ Phàm trân trọng cất kỹ nửa cây kéo đó vào trong một chiếc hộp, đặt vào trong ngăn kéo tủ rồi khoá lại. Sau đó nàng đi vào trong phòng tắm. Vũ Phàm cởi quần áo sau đó mở vòi nước. Sau khi tắm xong, nàng lau khô tóc. Khuôn mặt của nàng trong gương như toả sáng.
Trong cơn ác mộng cuối cùng, không ngờ nàng có thể kiên trì tới lúc cuối cùng còn chưa chết. Tuy rằng nàng vẫn chưa có thêm thu hoạch nào khác, nhưng Ôn Vũ Phàm lại có lòng tin rất mãnh liệt. Nàng tin tưởng chắc nàng nhất định có thể cộng sinh nguyền rủa với « Hầu tước ».
Tới bữa điểm tâm, khi mọi người tập trung ở nhà ăn, họ nghe được một âm thanh trong trẻo rất dễ nghe.
- Chào buổi sáng mọi người!
Mọi người lập tức quay ra nhìn. Người chào hỏi tất cả hoá ra là Ôn Vũ Phàm! Nàng lúc này mặc trên người một bộ quần áo rất tươi tắn, đôi mắt cũng có vẻ trong trẻo và rạng rỡ, mặt nở một nụ cười rất tươi.
Tiếp đó nàng chào hỏi và nói chuyện với từng người một cách rất thân thiết. Nàng ngồi xuống bên cạnh đám người Diệp Tưởng, Vũ Sóc rồi nói:
- Chào buổi sáng anh Diệp Tưởng, chị Vũ Sóc! Bữa sáng hôm nay trông ngon mắt đấy.
Tất cả mọi người quay mặt nhìn nhau. Họ gần như không dám tin vào mắt mình. Đây là Ôn Vũ Phàm sao?
Khi chào hỏi mọi người thì giọng nói của nàng rất trong trẻo và rõ ràng, khi nói chuyện với mọi người có vẻ rất gần gũi. Đâu còn vẻ trầm lặng ít nói và bộ dạng khép nép yếu đuối như trước kia? Nếu hình tượng này đổi lại là của Vũ Sóc thì cực kỳ bình thường, nhưng nó lại là hình tượng bây giờ của Ôn Vũ Phàm. Nàng khác quá xa chính mình lúc trước.
Vũ Sóc không tỏ ra bất ngờ. Nàng cười nói với Vũ Phàm:
- Chào buổi sáng Vũ Phàm. Em có chuyện gì vui à?
- Xem như có đi.
Ôn Vũ Phàm cầm lấy chiếc bánh ngọt trong đĩa, vừa ăn vừa nói:
- Đúng rồi anh Diệp Tưởng này! Em có chuyện muốn hỏi.....
- Anh có thể kể cho em chi tiết hơn về «Hầu tước» được không?
Diệp Tưởng cũng rất kinh ngạc với biến hoá của Vũ Phàm. Sắc mặt của nàng lúc này đầy vẻ tự tin. Khi nói chuyện với mọi người nàng cũng không kiêu căng cũng không nịnh nọt, con người cũng trở nên cởi mở hơn nhiều. Ngay cả Diệp Tưởng cũng cảm thấy bất ngờ với biến hoá như vậy.
- À về «Hầu tước»......
Diệp Tưởng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ngài ấy là một diễn viên sâu không lường được. Ngay cả anh cũng không nhìn thấy ngài ấy. Cho dù là trí mưu hay năng lực vật bị nguyền rủa của ngài ấy cũng đều mạnh trên mức bình thường.
Diệp Tưởng bỗng nhiên để ý khi Vũ Phàm lắng nghe về «Hầu tước» thì nàng càng trở nên có thần thái hơn. Trong lòng hắn thoáng xuất hiện sự bất an.
Chẳng lẽ......
Diệp Tưởng lập tức gạt bỏ suy nghĩ này. Hắn cho rằng chuyện này không thể nào vì chung quy lại thì Ôn Vũ Phàm cũng chỉ biết về «Hầu tước» qua tấm ảnh chụp trên áp phích mà thôi. Nàng chắc rất tò mò vò chuyện của «Hầu tước». Chuyện này cũng bình thường thôi mà!
Tiếp đó Diệp Tưởng bắt đầu kể hết đầu đuôi mọi chuyện có liên quan đến «Hầu tước» cho Ôn Vũ Phàm. Nàng cũng chú tâm nghe hết những gì mà Diệp Tưởng nói, trong lòng thì nghĩ đến chuyện vì sao « Hầu tước» lại muốn lấy đi ½ cây kéo kia chứ? Chẳng lẽ thứ này có giá trị nghiên cứu nào đó? Hay nó có ý nghĩa gì đó với y? Càng nghe Diệp Tưởng kể thì Vũ Phàm lại càng tò mò hơn về «Hầu tước».
Sau khi nghe đến đây, bỗng nhiên tiếng của Tiêu Mộng Kì truyền đến.
- «Hầu tước» nói cho cùng cũng chỉ đang lợi dụng chúng ta mà thôi. Không nên thổi phồng y làm gì vì nếu thực sự y lợi hại như vậy thì cũng chẳng có chuyện đến giờ y cũng chẳng làm gì được « người kia »!
Tiêu Mộng Kì cầm theo một ly rượu Martini. Nàng lạnh lùng nhìn Diệp Tưởng đang kể chuyện của «Hầu tước» rồi nói:
- Tôi không muốn trở thành tốt thí cho «Hầu tước» sử dụng. Cho dù có hợp tác đi chăng nữa thì cũng nên phải cảnh giác mới được!
- Tiền bối
Ôn Vũ Phàm lại nói:
- Em không cho rằng «Hầu tước» là người chỉ biết lợi dụng người khác.
Tiêu Mộng Kì nhìn Ôn Vũ Phàm rồi cười nhạo một tiếng nói:
- Sao thế ? Cô hiểu được y bao nhiêu? Chẳng lẽ nhìn thấy bộ dạng đẹp trai của y nên cô động lòng xuân rồi?
Ôn Vũ Phàm đưa mắt nhìn Tiêu Mộng Kì, trong mắt nàng loé lên một tia sáng. Thiên phú tinh thần mạnh mẽ của Ôn Vũ Phàm đã bắt đầu được «Hầu tước» dẫn dắt. Ánh mắt ấy sắc bén như kiếm khiến Tiêu Mộng Kì hoảng sợ đánh rơi cả ly rượu!
Mộng Kỳ không dám tin vào mắt mình nữa. Đôi mắt đó là thế nào vậy? Tinh thần không ngờ lại gần như có thể thực chất hoá, giống như một cây kiếm sắc bén lúc nào cũng sẵn sàng rút ra khỏi vỏ!
- Em có thể nhìn ra được «Hầu tước» không phải là người như vậy. Hơn nữa, ngài ấy còn là một cường giả chân chính. Em tin trong tương lai, người sẽ chiến thắng cuối cùng tuyệt đối không phải là ‘người kia’, mà sẽ là «Hầu tước»!
Trong câu nói của Vũ Phàm tràn đầy khí phách.
Lúc này nàng đã quyết tâm cho dù [ Gia tộc Nitemare] có đáng sợ thế nào thì nàng cũng nhất định sẽ đi theo «Hầu tước» cho tới những giây phút cuối cùng!