Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 515

Trần Ngũ Sinh phản ứng cực nhanh. Hắn nhặt chiếc radio lên, rồi hướng tới cổng trường nhìn lại, nhưng cái gì cũng không có.

Mà lúc này, tại một chỗ tối phía sau Trần Ngũ Sinh, rõ ràng có 1 con mắt mở ra rất khủng bố!

Không chỉ như thế, ở tất cả vị trí Lưu lão sư vừa đi qua, bao gồm cổng trường, trên tường, ở đâu cũng hiện ra một con mắt!

Chủ nhân những con mắt này là Seo Jun Sang, giờ phút này đang ở trong phòng học lớp 6, tiếp nhận tất cả hình ảnh.

Mà hắn cài “Hung nhãn” lên người Lưu lão sư, thế nhưng giờ phút này vẫn không có 1 hình ảnh nào truyền lại!

“Hung nhãn” Seo Jun Sang đã sớm trải rộng con mắt trên khắp các ngóc ngách trong trường học, tất cả hình ảnh từ 360 độ sẽ truyền đến trước mắt hắn. Từ sau sự kiện huyết thủ ấn, hắn đã có lý do vận dụng vật nguyền rủa. Kỳ thật dựa theo logic thông thường, một đám học sinh phổ thông trung học không có khả năng có vật nguyền rủa này, kịch bản không có khả năng tự bào chữa, cho nên đối với 1 số bộ phần cần tính logic lại bị xử lý rất mơ hồ, chỉ cần có cơ hội liền có thể vận dụng vật nguyền rủa. Vào lúc này chỉ có thể nói 1 câu “Nếu ngươi cứ nghiêm túc chấp hành kịch bản, ngươi liền thua”.

Seo Jun Sang lập tức nhận được một tin tức.

Đương nhiên, giám thị Lưu lão sư chính là điều quan trọng nhất bây giờ, sao lại chỉ sử dụng 1 thủ đoạn như vậy? Kế tiếp có rất nhiều diễn viên hạng A truy tung Lưu lão sư. Thẳng thắn mà nói, nếu có vật nguyền rủa hệ thời gian thì càng thêm tiện, bất quá hiện tại không thể sử dụng.

Một trong những người tiến hành truy tung là Tây Môn Khả Lệ. Phân thân không gian của nàng đã bắt đầu đi tìm tung tích Lưu lão sư. Ngoài ra còn có cả Sa La, Diệp Tinh Vẫn. Mạc Niệm Sinh cũng động tay chân bên trong bóng dáng Lưu lão sư.

Thế nhưng. Kế tiếp......

Toàn bộ diễn viên hạng A, người người biến sắc! Tất cả các thủ đoạn đều được tung ra, nhưng thất bại toàn bộ!

Nhất là Sa La. Nàng không nghĩ đến, chính mình truy tung lại cũng thất bại!

“Tình huống như thế nào? Sa La?”

Sa La là phương án dự bị của Hầu Tước, vẫn chưa nói cho người trong Đọa Tinh doanh, nàng có thể nói là con bài chưa lật mà Hầu Tước che dấu, như vậy làm sao có thể bày ra trước mặt người khác. Đồng thời, Lý Mĩ Gia cũng phát tin tức hỏi thăm.

“Thất bại.” Sa La cảm giác cực kỳ ngoài ý muốn:“ Bộ phim kinh dị này...... Cư nhiên vượt qua phạm vi năng lực của ta!”

Ở ngoài mặt, Sa La bất quá chỉ là tương đối gần đến diễn viên hạng A. Thoạt nhìn còn không bằng ảnh pháp sư. Thế nhưng, Hầu Tước rất rõ ràng, ngày xưa thực lực chân chính của nàng chính là cấp bậc ảnh đế! Không chỉ như thế, thời điểm nàng mạnh mẽ nhất, còn có thể so sánh với hắn hiện tại!

Sa La. Tây Nhĩ Phỉ Lợi Tư, trong thời đại ấy, thanh danh của nàng là ảnh đế cường giả lâu đời. Thế nhưng, nam tử được chọn làm nhân vật chính thời đại đó, còn cường đại hơn cả nàng, cho dù có lâm vào nơi sâu nhất trong ác mộng, vẫn như trước bất tử! Ở thời đại này, nếu An Nguyệt Hình không trở thành kẻ sắm vai Đạt Di Mạc, nhất định cũng không phải đối thủ của hắn!

Nam tử kia tên là...... Long Ngạo Thiên!

Manh mối đã mất, như vậy, nên làm thế nào đây?

Mọi người hiện tại rất bất an lo sợ, chờ đợi tới lúc tiết học này chấm dứt.

Vừa tan học, Chu Đào, Vân Tùng Quân hai người nhanh chóng chạy tới chỗ ngồi của Diệp Tưởng. Diệp Tưởng lập tức đứng lên bỏ chạy theo hướng cửa sau!

“Đuổi theo!”

“Trốn chỗ nào!”

Lưu lão sư hiện đang ở đâu?

Trong lòng mỗi người đều tràn ngập nghi hoặc. Diệp Tinh Vẫn xuất động hết tất cả nhân ngẫu ở chung quanh trường học tìm kiếm, mà Seo Jun Sang cũng vì thế, tăng số lượng con mắt lên, đương nhiên mỗi lần mở mắt chỉ có thể bảo trì trong một giây ngắn ngủi, nhưng như vậy cũng cam đoan có thể giảm nhẹ quy tắc nguyền rủa giảm dần. Mà Tây Môn Khả Lệ tiếp tục vận dụng phân thân không gian, chỉ cần phân thân không hiện thân thì cũng không bị trừ vé chuộc cái chết.

Đến lúc này, vận dụng Địa Ngục trùng chỉ sợ là biện pháp cuối cùng rồi.

Bạch y nữ tử nói...... Chính là Lưu lão sư sao?

Nàng đến tột cùng đang ở địa phương nào? Làm như thế nào mới tìm ra nàng?

Bầu trời càng ngày càng âm u. Xem ra lúc nào cũng có thể đổ mưa.

Diệp Tưởng chạy trên hành lang, phi như bay xuống cầu thang. Cuối cùng, hắn chạy trốn tới cửa trường học.

Nhưng mà, ở một khắc này trời chợt đổ mưa tầm tã!

Cuối cùng, Diệp Tưởng không có cách nào, chỉ còn cách trốn vào phòng bảo vệ!

Hắn dán thân thể vào sát vách tường, nhìn Trần Ngũ Sinh đang nghe radio, hạ giọng nói:“Nhờ chút...... ta muốn trốn một phen......”

Bên ngoài chỉ nghe thanh âm mấy người kia la hét:“Chạy tới nơi nào rồi?”

“Ai...... trời mưa lớn như vậy, đi về trước đi, đợi lát nữa hắn vẫn phải lên lớp!”

Diệp Tưởng cùng “Nhân bì cổ sư” Trần Ngũ Sinh lần thứ hai gặp mặt. Mà thông tin của Diệp Tưởng về Trần Ngũ Sinh đa số bắt nguồn từ đám người Hầu Tước, giảng thuật sau [ Ác Ma tiêu bản ].

Lúc này trong radio đã bắt đầu phát nội dung mở đầu của [ Ỷ Thiên Đồ Long kí ]. Trần Ngũ Sinh cười cười, nói:“Không có việc gì, bọn họ đi rồi.”

Diệp Tưởng nhẹ nhàng thở ra, ló đầu nhìn bên ngoài trời mưa to, nói:“Ta có thể ở đây thêm một lúc?”

“Không có việc gì, ngươi cứ ở đây đi!”

Trần Ngũ Sinh lúc này cầm bịch lạc đến, nói:“Muốn ăn lạc hay không? Đây là do người nhà ta trồng, lúc trở về thăm nhà mang về khá nhiều! Hương vị không giống như bên ngoài đâu!”

“Phải không? Cám ơn ngươi.”

Diệp Tưởng đối với vị Trần Ngũ Sinh thuộc Khu Ma trận doanh này tiếng tăm lừng lẫy, rất có hứng thú. Hắn xem như là người lớn tuổi nhất trong số những diễn viên hạng A, bất quá chiến tích huy hoàng không thua kém với ảnh pháp sư. Chỉ là, ảnh pháp sư xưa nay âm lãnh, còn Trần Ngũ Sinh lại là một người rất nhiệt tình, là một người mang tấm lòng rất nghĩa hiệp.

Radio đang phát đến đoạn Du Đại Nham đến Thiên Ưng giáo hãm hại, muốn giành được Đồ Long đao, nhưng ngược lại bị đánh cho bán thân bất toại. Diệp Tưởng cũng coi như rất mê tiểu thuyết Kim Dung, thời học sinh hắn đã đọc hết hệ liệt của Kim Dung. Hơn nữa hắn bình thường chỉ xem nguyên tác, từ trước đến nay không xem phim truyền hình, chung quy phim truyền hình căn bản không thể nào lột tả hết tinh túy của nguyên tác.

Khi nghe một đoạn kịch tình, Du Đại Nham chịu khổ tàn phế, cũng khiến Trần Ngũ Sinh thổn thức không thôi:“Đáng tiếc một vị thiếu hiệp Võ Đang! Nếu không phải là hắn, Trương Thúy Sơn sau này như thế nào lại tự vẫn tạ tội! Aizzz!”

Quả nhiên là si mê võ hiệp! Chút tiểu tiết như vậy cũng soi mói?

“Ngươi cũng thích đọc tiểu thuyết Kim Dung?” Diệp Tưởng lúc trước khi nghe được từ trong tiệm sách có tân tác của Kim Dung [ tuy rằng là mạo danh ] nhưng cũng cảm thấy rất hứng thú muốn xem, Kim Thư Đông hẳn cũng từng xem qua tiểu thuyết Kim Dung.

“Ân! Đúng vậy!” Trần Ngũ Sinh còn cố ý phát thêm một tin tức:“Vừa rồi, ta nhìn thấy Lưu lão sư đi ra ngoài. Có cần miêu tả cụ thể lại không?” Ngoài miệng lại nói là:“Đây viết chính là văn hóa dân tộc Trung Hoa hiệp của chúng ta a!”

Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv. com

“Ngươi nói một lần đi.” Diệp Tưởng nhắn trả lời, đồng thời tiếp tục nói:“Nghe nói gần đây mới ra bản tân tác, gọi là cái gì [ phượng du giang hồ ]......”

“A? Không phải chứ?” Trần Ngũ Sinh ngẩn người ra, chẳng lẽ ở thế giới này Kim Dung không phải viết xong [ Lộc Đỉnh Ký ] liền phong bút?

“Ân, nghe nói là cố sự của nữ nhi Dương Quá khi lang bạt giang hồ, chắc hẳn là tiền đề cho [ Ỷ Thiên Đồ Long kí ]......”

“Thực sự có quyển sách này?” hai mắt Trần Ngũ Sinh nhất thời tỏa sáng, hắn nghĩ lầm rằng đây là tân tác của Kim Dung, điều này khiến hắn không khỏi muốn đọc kĩ một phen!

“Là tác giả mạo danh.” Diệp Tưởng cảm giác đối phương rất nghiêm túc, vội vàng phát đi tin tức:“Ngươi thật sự tin tưởng sao? Danh khí Kim Dung lớn như vậy, có bao nhiêu người muốn mượn danh chứ!.”

“Thế mà lại dám mạo danh Kim Dung! Đáng giận! đáng giận!”

Trần Ngũ Sinh quả nhiên là cực phẩm...... trong lòng Diệp Tưởng giờ phút này không thể không nể phục.

Bất quá, nói tới bản[ phượng du giang hồ ] kia, Diệp Tưởng bỗng nhiên nhớ tới ngày đó, bên trong tiệm thuê sách nhìn thấy Lưu lão sư.

Thời điểm đó......

Hắn bỗng nhiên nẩy sinh một vài ý tưởng.

“Thời điểm Lưu lão sư mất tích, đang mặc quần áo gì?”

Trần Ngũ Sinh vội vàng báo cáo chi tiết.

Sau khi nghe Trần Ngũ Sinh miêu tả Lưu lão sư, Diệp Tưởng cảm giác giống như cả người rơi vào hầm băng!

Cùng một ngày đó......

Hoàn toàn giống nhau như đúc!

Cẩn thận nhớ lại, hôm đó sau khi hắn phát hiện ra“thi thể”, cùng với lúc Lưu lão sư xuất hiện trên cầu thang, y phục căn bản không giống!

Chẳng lẽ, Lưu lão sư biến mất......

Chính xác là thời điểm hai ngày trở về trước?!!!![ chưa xong còn tiếp......]
Bình Luận (0)
Comment