Buổi tối Chủ nhật.
Ngày mai, lại phải đi học.
Với tính cách của Kim Thư Đông cho dù biết trường học có rất nhiều
điều quỷ dị, nhưng hắn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Mặc dù trong lòng Hắn vô cùng bi phẫn buồn khổ, lại chỉ có thể tìm chút cảm hứng từ thế
giới truyện tranh huyễn hoặc. Diệp Tưởng đối với nhân vật này, có thể
nói cũng rất là bi ai.
Nhưng không có biện pháp, hắn diễn chính là một nhân vật như vậy. Đây không phải điều hắn có thể lựa chọn.
Khi cha mẹ hắn đốc thúc học bài, hắn lại xác định làm mấy bài tập phụ đạo. Hao phí không ít tinh lực để làm xong mớ bài tập toán học, làm
xong Diệp Tưởng mới đi ngủ.
Đem kính mắt tháo xuống, tầm mắt hắn lại trở nên mơ hồ một lần nữa, cứ như vậy đi vào giấc ngủ.
Mà mặt khác, ở trong phòng khách, cha mẹ hắn vẫn chưa ngủ, phụ thân
còn ngồi xem tin tức trên TV, mẫu thân thì ngồi một bên đếm tiền.
Đếm tiền xong, nàng cất vào phong thư, nói:“Đứa nhỏ này hôm nay đi ngủ sớm thật ah.”
“Chỉ hy vọng hắn lần này hảo hảo cố gắng học tập, đừng như trước kia lúc nào cũng khiến người khác lo lắng.”
“Ta ngược lại lo lắng cho mấy bạn học ở chung với hắn.” Thần sắc mẫu
thân lo lắng: “Ngươi không phát hiện, đứa nhỏ này không kể cho chúng ta
nghe chuyện sinh hoạt ở trường sao? Trừ bạn ngồi cùng, còn lại hoàn toàn không đề cập tới những đứa khác. Không phải lại giống như trước kia bị
bạn bè xa lánh đó chứ.”
“Đứa nhỏ này lúc nào cũng làm người khác phải bận tâm.” Phụ thân quay đầu nhìn cửa phòng Kim Thư Đông:“Lúc trước vì xem truyện tranh quá
nhiều mới thành ra cận thị, đến tận bây giờ vẫn chẳng chịu chú ý học
tập.”
“Nó vẫn chưa quan tâm tới những chuyện xung quanh, năng lực tự gánh
vác đã kém cỏi, lại chẳng chịu nói chuyện với bạn bè. Ta bình thường
cũng khuyên bảo nó, nhưng nó chỉ nói nó với những người đó không có quan hệ. Nó à, chỉ cần chịu lắng nghe lời người khác mà thôi. Đừng có lúc
nào cũng phát biểu ý kiến của mình, cũng đừng có lúc nào cũng chỉ muốn
nói chuyện mình muốn nói. Nhưng có khuyên bảo bao nhiêu lần nó cũng
không nghe. Lúc nào cũng để người khác khi dễ, ta quá đau lòng mới
chuyển hắn đến trường mới.”
“Lần họp phụ huynh này, ngươi đi hỏi lão sư xem tình hình hắn ở trường học ra sao.”
“Ân,. Dù sao mỗi lần họp phụ huynh đều là ta đi. Lần này vừa mới
được phát thêm ít tiền thưởng, trừ hết phí tổn chi tiêu trong nhà, để
lại một chút làm phí học thêm cho Thư Đông đi. Lần này Ta nghĩ phải mua
chút quà cho lão sư, để bọn họ chiếu cố Thư Đông một chút......”
“Lão sư đối xử với mọi học sinh đều bình đẳng, làm sao chỉ cố ý
chiếu cố hài tử của ngươi được chứ? Ngươi mua quà, những cha mẹ khác
không biết làm vậy sao? Ba năm Trung học rất mấu chốt, bất cứ cha mẹ
nào cũng đều vắt óc tìm kế, hi vọng lão sư chiếu cố hài tử của mình.
Ngươi đi ngủ đi, để ta xem tin tức một lúc.”
“Vậy ngươi cũng ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm.”
Diệp Tưởng hiện đang ở phòng cách vách, đối với những lời bọn họ nói
cũng nghe rõ ràng thấu đáo. Tuy thực tế hắn không phải hài tử của bọn
họ, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác ấm áp, cái đó chính là
tấm lòng của các bậc cha mẹ! Vô luận Kim Thư Đông bị người khác khi dễ
như thế nào, nhưng trong mắt cha mẹ, hắn thủy chung vẫn là một hài tử
quý giá.
Ở một nơi khác, tại nhà huynh muội Tôn gia.
“Ân. Phải không? Ta biết. Các ngươi giúp ta hỏi thăm một chút xem có
lớp phụ đạo nào tốt hay không. Hiện tại có quá nhiều nơi dậy thêm, nhưng ta không tin tưởng.”
“Hài tử nhà ngươi tài giỏi như vậy, còn muốn phụ đạo thêm làm gì?”
“Lo trước khỏi hoạ, chưa tốt nghiệp đại học thì lúc nào cũng phải lo
lắng. Rất nhanh sẽ lên năm 2, đến lúc đó tuyệt đối không thể làm đại ý
đâu! Huống chi chí nguyện của Di Tinh chính là đại học hàng đầu, áp lực cạnh tranh rất lớn. Đến lúc đó ta còn phải mua cho bọn hắn một chút
thực phẩm bổ dưỡng, tiêu tiền trên người nữ nhi, tuyệt đối không thể
tiết kiệm!”
Vũ Sóc lúc này đang nghe một đoạn băng tiếng Anh. Nàng đã nghe đi
nghe lại ba lần, bên trong là mấy bộ đề luyện nghe. Đối với người đã
sinh hoạt ở nước ngoài rất nhiều năm như nàng mà nói, căn bản không tính cái gì. Thời điểm nàng là học sinh trung học, cũng được đi Âu Châu rất
nhiều lần, đối với tốc độ nói trong đoạn băng này căn bản quá chậm,
không hề có chút khó khăn. Bất quá cảm giác không như tiếng Anh của mỹ,
mà căn bản người Tây phương không nói chuyện như vậy.
Sau khi nghe xong đoạn băng, nàng lấy cuộn băng trong máy ra, lật mặt B lại thả vào.
Nhưng sau khi thả cuộn băng vào, nàng lại nhíu mày.
Mở đầu cư nhiên không có bất cứ thanh âm nào, khiến người ta cảm giác, như đã bị xóa hết.
Bỗng nhiên tiếp theo truyền tới tiếng cha mẹ Vũ Sóc nói chuyện, rồi tới thanh âm mở cửa.
Một hồi sau, là thanh âm bỏ dép lê, trèo lên giường......
Nàng lập tức chú ý lắng nghe, đoạn sau đều trống rỗng. Trong khoảng
thời gian này, nàng vẫn cố ý nhìn chăm chú vào đồng hồ trên vách tường,
“Ca ca!”
Nàng đi đến phòng Hầu Tước, mở cửa, nhìn thấy Hầu Tước đang ngồi trên bàn làm bài.
“Có thể cho muội mượn cuộn băng này 1 lát được không? Hình như tối
thứ sáu không cẩn thận ấn nhầm nút ghi âm làm xóa đi không ít bài luyện
nghe.”
Đồng thời, nàng cũng cho Hầu Tước 1 tin nhắn:“Đã xác định. Đoạn băng so với lúc trước thiếu mất năm phút đồng hồ.”
“Nói cách khác, buổi tối ngày đó có năm phút đồng hồ bị xóa bỏ!”
Đây là kế sách Hầu Tước nghĩ ra. Mục đích nghiệm chứng. Bất quá, người chấp hành lại là Vũ Sóc.
Hầu Tước suy xét đến phương diện tính cách của Tôn Di Tinh, xưa nay
nghiêm cẩn, không có khả năng phạm phải sai lầm, nhấn nhầm nút nghi âm
được. Lúc này chưa có di động, tuy rằng gia cảnh Tôn gia cũng coi như
giàu có, có máy ảnh, nhưng không có tính năng quay phim, máy quay phim
cũng không có. Như vậy chỉ có thể dùng đến cách lấy băng ghi âm xem xét
vấn đề thời gian. hắn cũng suy xét, Tôn Di Hoa là con gái, để nàng làm
như vậy thích hợp hơn. Truyện được copy tại TruyenCv.Com
Vũ Sóc vì để trông hết thẩy có vẻ tự nhiên, liền cố ý nghe liên tục
nhiều lần, nghe cả 2 bên mặt của cuộn băng, như vậy có thể xác minh từ
mặt B thời gian truyền phát cũng không chênh lêch, hơn nữa Hầu Tước cũng phụ trách cùng nhau ghi âm lại thời gian. Vào buổi tối thứ sáu làm bộ
như đang ghi âm bài học, rồi Hầu Tước kêu nàng đi làm chuyện khác, khi
trở về liền giả bộ quên mất, rồi cứ như vậy đi ngủ. Toàn bộ quá trình
diễn ra đêm đó sẽ được ghi lại toàn bộ.
Làm như vậy là muốn thực nghiệm thời gian thật có bị xóa bỏ hay không hay là Diệp Tưởng bị ảo giác lừa gạt. Về phần, vì cái gì trong đoạn
thời gian an toàn lại làm chuyện này? Căn cứ theo kinh nghiệm của Hầu
Tước, trên thực tế càng là thời gian an toàn thì càng phải chú ý, rất
nhiều diễn viên mới đều chết trong thời kỳ gọi là “An toàn”. Đó là thời
kì phải dựa vào thái độ biểu diễn của diễn viên. Bởi vì không có kịch
bản, cho nên khả năng biến cố xuất hiện càng cao. Mà thân là nữ nhân vật chính, Tôn Di Hoa rất có khả năng trong trạng thái không chú ý, sẽ gặp
phải một chuyện bất ngờ. Hơn nữa có khả năng nhất là vào lúc nàng đi
ngủ.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán mà thôi. Bất quá, thời gian từ trong cuộn băng thiếu năm phút đồng hồ, là sự thật.
Trong năm phút đồng hồ ấy, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó.
Nhưng, vô luận là Hầu Tước hay là Vũ Sóc, đều không hề có ấn tượng.
Về phần Vũ Sóc sở dĩ chọn cách nghe thu băng, chủ yếu bởi vì nghe cha mẹ nàng ngẫu nhiên nhắc tới, Tôn Di Hoa xưa nay có thói quen nghe băng
ghi âm vào mỗi buổi tối, mà bình thường nàng nghe xong một lần, thì theo trình tự nghe lại một lần nữa, cho nên tối hôm nay nàng cũng lấy băng
ghi âm ra nghe. Đây cũng là chuyện khiến người ta bội phục, người thường khẳng định đến sáng ngày hôm sau lập tức đã lấy băng ghi âm ra thực
nghiệm kết quả, nhưng hành vi của Vũ Sóc đã đạt tới cảnh giới như hòa
vào chính nhân vật, có thể kiên nhẫn đến tận bây giờ! thành tích không
NG, cũng chính là vì vậy.
Tính cách Vũ Sóc cẩn thận phối hợp với kế sách của Hầu Tước, lại thêm chút vận khí, quả thực đã nghiệm chứng thành công! Đương nhiên khả năng thất bại cũng rất cao, cho dù như vậy cũng không đại biểu nghiệm chứng thất bại, Hầu Tước sẽ chuẩn bị đối sách khác, bước này chỉ là một thủ
đoạn nho nhỏ của hắn mà thôi. Chỉ là, vừa nghĩ đến có năm phút đồng hồ
thời gian bị xóa, không biết đó là khoảng thời gian kinh khủng gì!
Buổi tối hôm nay khẳng định không thể làm lại trò cũ, tính cách Tôn
Di Hoa không thận trọng bằng Tôn Di Tinh, nhưng tuyệt đối không thể phạm phải 2 sai lầm trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Ngày mai đến
trường, phải báo với các diễn viên khác tiến hành theo phương pháp này,
nghiệm chứng thời gian.
Cuối cùng cũng đến ngày thứ hai.
Mới sáng sớm, các học sinh đã tề tụ đầy đủ trong phòng học. Vô luận
là học sinh thời đại nào, thứ Hai thật là một ngày chán ghét, mọi người
tụ tập cùng một chỗ khiến phòng học trở nên cực kỳ ồn ào, liếc mắt cũng
nhìn ra được, ai có quan hệ thân mật với nhau. Đương nhiên, đề tài đàm
luận không hề liên quan đến vấn đề học tập.
Bất quá những người ồn ào chủ yếu là những diễn viên hạng 2,3, những diễn viên hạng A vẫn là tập hợp lại chung một chỗ.
Theo kịch bản, Hầu Tước đầu tiên triệu tập mọi người nhanh chóng về
chỗ ngồi, rất nhanh, lớp học đã trở về trạng thái yên bình. Mà khi An
Nguyệt Hình tiến vào lớp học, hội nghị liền bắt đầu.
Sau khi bắt đầu giai đoạn trao đổi tình báo. Hầu Tước đem kết quả
nghiệm chứng ra cho mọi người, Diệp Tưởng sau khi biết được việc này,
hắn nhìn về phía Vũ Sóc, ánh mắt có vài phần lo lắng. Tiếp theo, Diệp
Tinh Vẫn liền đưa ra vấn đề về Hà Úy Nhiên.
Hà Úy Nhiên trực tiếp khiến Chu Đào cùng Vân Tùng Quân bị NG, cũng
tại đây mọi người mới biết được thân phận của Hà Úy Nhiên. Hắn trong học kỳ một là người tiên phong lập nên đội bóng rổ của lớp 6, dáng người
rất cao, khả năng đối kháng trong bóng rổ khá mạnh, năng lực dunk của
hắn cũng nhiều lần đem lại chiến thắng cho lớp 6, cho dù đối phương có
để nhiều người kèm hắn cũng vô dụng, mỗi 1 động tác giả,hắn làm đều cực
kỳ chân thật, hơn nữa chuyền bóng cực kỳ ăn ý. Chu Đào cùng hắn có quan
hệ rất tốt, mỗi lần chuyền bóng hắn đều ưu tiên truyền cho Chu Đào.
Thế nhưng trong một lần, sau khi kết thúc trận bóng rổ, hắn liền mất
tích vô tung vô ảnh. Cha mẹ hắn có báo cảnh, cảnh sát còn điều tra tất
cả những người tham gia trận bóng rổ ngày đó. Hà Úy Nhiên mất tích khiến mọi người trong lớp rất kinh hoàng, bất quá sau này xuất hiện rất nhiều lời đồn, nói là hắn ở bên ngoài kết giao với thành phần bất hảo, mất
tích cũng là do gặp phải chuyện ngoài ý muốn.[ chưa xong còn tiếp......]