Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 577

“Đừng...... Đừng tới đây...... Đừng tới đây!”

Cao Tâm Nghi là diễn viên rạp chiếu phim Địa Ngục thứ 18. đối với Lý Tín Lăng đại danh đỉnh đỉnh mà nói nàng bất quá chỉ là một tiểu nhân vật. Từ khi nàng tiến vào rạp chiếu phim thứ 18, khi đó chỉ có hai diễn viên hạng A, trong đó dựa vào [ thư linh nhân ] cùng [ Ma cốc ] thành danh chính là Lý Tín Lăng, còn lại là quân sư Chu Trần Dục. Mà trên tay nàng trước mắt chỉ vỏn vẹn có 2 vật nguyền rủa, một là loại Khu quỷ, lúc tiến vào bộ phim này mới thuê thêm được một vật nguyền rủa Đặc dị loại nữa.

Hiện tại nàng đem hai vật nguyền rủa này cầm trên tay, cuộn mình trong góc phòng. Mà bởi vì ảnh hưởng của vật nguyền rủa chính là bộ quần áo đang mặc trên người kia, tang thi trên mặt đất bò về phía nàng tốc độ cực kỳ chậm chạp, nhưng sớm hay muộn nó cũng sẽ chạm đến người nàng!

Cao Tâm Nghi muốn di động về phía cửa ra vào, nhưng 2 chân nàng nhuyễn như bún. Đột nhiên nàng kinh ngạc nhìn trân trân vật nguyền rủa loại Khu quỷ trên tay, ngọn nến đang cháy đột nhiên dập tắt. Sau đó 1 bóng trắng hiện lên phía sau nàng.

Nguyền rủa sống lại!

Một khắc này sinh mệnh của Cao Tâm Nghi chính thức kết thúc.

Đồng dạng, ở tất cả mọi nơi trong thôn Kim Duyệt đều đang phát sinh những chuyện tương đồng…

Nơi này, đã chân chính trở thành địa ngục nhân gian!

Mà một khi có người chết đi, họ sẽ hoàn toàn bị rơi vào quên lãng. Cho nên vô luận có chết bao nhiêu người, mọi người vẫn cư nhiên an tâm nằm ngủ! Nếu không có sự tồn tại của Diệp Tưởng, cho dù cường đại như An Nguyệt Hình cũng vô pháp bảo tồn ký ức! Mà người chết đi sẽ một lần nữa xuyên việt đến quá khứ, hoặc là đem chính mình trong quá khứ giết đi hoặc giết chết người khác. Cứ như vậy...... ác tính không ngừng tuần hoàn! kịch tình này đã vượt qua tầm kiểm soát của kịch bản, khiến tất cả mọi người bất ngờ không kịp phòng bị! Bộ điện ảnh này đã chiếu gần ba giờ đồng hồ, rốt cuộc cũng chân chính đón nhận kết cục tiến đến!

Đương nhiên, những diễn viên hạng A không ai có chút buồn ngủ. Nhất là đẳng cấp ảnh đế như Mộc Lam, nhục thân đã gần như bất tử, chỉ cần bọn họ muốn, hoàn toàn có thể vĩnh viễn không cần ngủ. Đương nhiên, một khi đã nhập vai vào nhân vật, bọn hắn không thể làm như vậy được. Nhưng ở trong phim kinh dị, không cần ngủ chính là một ưu thế rất lớn.

Giờ này khắc này......

Miyazaki Meiko đang ở bên phòng trong. Hiện tại nàng đương nhiên không thể khống chế giấc ngủ của mình, bất quá so với lúc trước khi diễn [ âm quỷ lộ ] nàng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, nay trên người lại có thêm một vật nguyền rủa Ký sinh loại, thực lực hoàn toàn đã vượt xa ngày xưa. Nhưng đáng tiếc, thực lực của nàng đặt trong bộ phim kinh dị này, vẫn xem như không đủ. Mà trong phòng, chỉ có nàng cùng một nữ sinh khác, nhưng người đó bất quá chỉ là diễn viên phổ thông mà thôi.

Thế nhưng...... Hiện tại nàng cảm giác rất kỳ quái.

Vì cái gì...... trong phòng trọ chỉ có hai nữ sinh?

Có thể hay không...... đã từng có những người khác. Thế nhưng vì hiện tại đã chết cho nên bị các nàng quên đi?

Giờ có nhìn kịch bản cũng không có ý nghĩa. Một khi đã như vậy, nàng không thể không đề phòng. Nàng nói với nữ sinh kia:“Lena, ngươi ngủ chưa?”

“Chưa.” Nữ diễn viên này làm sao có thể ngủ được chứ! Trên tay nàng ta lúc này chỉ có vật nguyền rủa loại Khu quỷ, cho nên phải hoàn toàn dựa vào sự bảo mệnh của Miyazaki Meiko. Nhưng Meiko nổi danh chủ yếu chính với thân phận “Thần y”. Thực lực của nàng có cường đại hay không, cũng là một dấu chấm hỏi lớn, nhưng ít nhất nàng đối với diễn viên phổ thông chắc chắn khác biệt. Chung quy nàng cũng là diễn viên hạng A, có thể sống đến hôm nay thì không phải dạng người hời hợt, cho nên Leona chỉ có cách trông cậy vào nàng mà thôi. Nói thì buồn cười, leona trong hiện thực cũng thuộc về hạng trẻ trâu, từng nhiều lần trên những diễn đàn công cộng hưởng ứng chống lại Nhật bản, đối người người Nhật Bản thực chán ghét. Nhưng nay nàng vì bảo mệnh, đối Miyazaki Meiko lại ra sức nịnh nọt, hơn nữa không tiếc hiếu kính một ít vé chuộc cái chết.

Bắt người tiền tài, cùng người tiêu tai. Miyazaki Meiko sau khi trải qua biến đổi lớn, tính cách cũng phát sinh biến hóa lớn, hơn nữa bởi vì duyên cớ với Niệm Sinh, nàng đối Trung Quốc càng có cảm tình, thậm chí không muốn quay về Nhật Bản. Cho nên, nàng tuy rằng là người Nhật Bản, nhưng tuyệt sẽ không vì mâu thuẫn giữa 2 quốc gia mà nhìn thấy người Trung Quốc chết mà không cứu, đương nhiên đối phương đã trực tiếp dâng vé chuộc cái chết, nàng hà cớ gì không trực tiếp nhận lấy.

“Có...... Có chuyện gì sao? Tiểu Thụ?”

Lena lúc này đã như chim sợ cành cong, nghe Meiko gọi nàng, nhất thời sợ tới mức tim đập chân run. Giường ngủ nàng đối diện với giường ngủ của Meiko, khi nàng vừa muốn kéo chăn ra, thì bỗng nhiên trong chăn vươn ra một cái tay khô héo hư thối, một phen bóp chặt cổ nàng!

“Không......”

Meiko thấy một màn như vậy, nhanh chóng phản ứng. Mái tóc ngắn nhanh chóng biến thành dài, lấy tốc độ không thua gì đạn bắn vươn lên trên giường, thò vào trong ổ chăn của leona!

Nhưng trong ổ chăn...... lại không cảm giác được vật gì!

Mà cánh tay kia cũng nhanh chóng rụt vào trong chăn!

Lena lập tức hất cái chăn xuống đất, nhưng trên giường cái gì cũng không có.

“Vừa...... Vừa rồi là cái gì vậy?”

Lúc này, Lena đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lấy tốc độ như tên bắn bổ nhào lên trên giường Meiko, ôm chặt lấy nàng. Thời điểm hiện tại, cùng vị “Thần y” này tiếp xúc càng gần càng có cảm giác an toàn!

Mái tóc của Meiko chậm rãi biến thành tóc ngắn. Mà vật nguyền rủa mẫu thân lưu lại cho nàng cũng lâm vào thời gian phục hồi. Bất quá, bóng dáng của Meiko từng bị Niệm Sinh nguyền rủa qua, thời khắc mấu chốt, sẽ tới cứu nàng một mạng. Mà trên thân Meiko cũng còn một vật nguyền rủa Ký sinh loại, một khi sử dụng, hẳn có thể tự bảo vệ, thế nhưng có thể cứu Leona được hay không nàng tuyệt đối không nắm chắc. Chung quy tình huống trước mắt có thể nói biến đổi chỉ trong tích tắc.

Bất quá nàng đang nghĩ đến nhân vật Hoa Tiểu Thụ mà nàng đang diễn sẽ đưa ra phản ứng gì.

“Chúng ta, chúng ta chạy mau!”

Meiko liền mang theo Lena phóng về phía cửa phòng!

Thế nhưng ngay khi vừa mở cửa ra, hai người nhìn thấy rõ ràng trước cửa là một khối thi thể nằm gục!

Khối thi thể này...... lại khiến 2 người xúc mục kinh tâm! (nhìn thấy mà chấn động hồn phách)

Tuy rằng thi thể đã hư thối rất trầm trọng, thế nhưng từ quần áo cũng đủ đoán được, người này là ai!

“Trần...... Trần Lễ Khiêm?”

Trần Lễ Khiêm là ai? Không phải chính là Lý Tín Lăng sao?

Lý Tín Lăng...... Cư nhiên đã chết?

Điều này sao có thể!

Hai người tiếp tục nhìn chung quanh, khắp nơi có thi thể! Đa số đều là diễn viên phổ thông, nhưng trong đó cũng có vài diễn viên hạng A!

...... Rõ ràng có cả Kanzaki Yuu, Lê Minh, cùng với...... Tây Môn Khả Lệ!

Ba người này...... Đều đã chết?

Meiko chỉ cảm thấy đại não như trống rỗng!

đây là...... Hiện tại hay là tương lai?

“Đợi đã...” Leona bỗng nhiên há to miệng, chỉ vào 2 thi thể ngã vào nhau ở phía xa xa

“Kia...... Kia không phải......”

“Chúng ta sao?”

Nhìn kỹ thì đó đích xác chính là Lena cùng...... Meiko!

Meiko cũng đồng dạng biến thành một khối thi thể té trên mặt đất!

Thời điểm này bên trong thôn Kim Duyệt khủng bố tiếp tục khuếch đại, còn chỗ sâu trong rừng cây, Tích Kính nhìn thấy cha mẹ đã xuất hiện trước mặt.

Nhiều lượt trở lại quá khứ mục đích là vì cái gì? Không phải vì cha mẹ sao?

Mà đây cũng chính là một lần trở về cuối cùng. Nàng dù có thế nào cũng phải thành công. Cho dù nó khó khăn ra sao!

Diệp Tưởng cùng Tích Kính đứng đối mặt.

“Ngươi vẫn không thể nói sao?”

Diệp Tưởng mở miệng trước.

Đây là vấn đề mà tất cả mọi người quan tâm.

So với kịch bản, lời nói của Tích Kính càng có giá trị tham khảo. Nhưng đáng tiếc, nàng cùng tương lai của hắn đều như vậy, không thể để lộ ra bất cứ tin tức nào.

Thế nhưng, trên Trường Nguyệt đảo sẽ phát sinh rất nhiều sự tình khủng bố, cho nên nàng vì như thế mới tơi nơi đây.

“Con đã nói qua, con sẽ thay đổi tương lai.”

Trong nháy mắt, Tích Kính hít một hơi thật sâu.

Đây là cơ hội cuối cùng để có thể thay đổi tương lai.

“Mọi người đi theo con.”

Ở trên hòn đảo này không có nơi an toàn. Hơn nữa, Tích Kính đã biết, ngăn cản cha mẹ đi đến nơi này căn bản không hề có ý nghĩa.

Cho nên biện pháp có thể cứu cha mẹ, chỉ còn trực tiếp nghênh đón mà thôi.

Cho tới nay, nàng vẫn cố gắng tìm ra hết thảy ngọn nguồn. Mà Trường Nguyệt đảo có lẽ căn bản không phải tất cả ngọn nguồn. Chỉ là nơi này bị liên lụy vào thời không thác loạn mà thôi. Phòng học Lớp 10-6 là cố hữu của nguyền rủa, trong quá trình phát triển nhất định đã trở thành nguồn sinh tạo nên nguyền rủa thác loạn thời gian.

Trước mắt phải để cha mẹ rời khỏi thôn Kim Duyệt.

Nhưng làm vậy cũng không có ý nghĩa. Những chuyện phát sinh vẫn sẽ phát sinh.

Bất quá ít nhất, cha mẹ nàng sẽ không vì muốn cứu vớt người khác mà rơi vào nguy hiểm.

Đối với Tích Kính, có thể cứu được cha mẹ đã là cực hạn. Nàng không có cách nào suy xét đến sống chết của những người khác.

Điều này cố nhiên có chút ích kỷ, nhưng cũng là chuyện nhân sinh thường tình, chung quy Tích Kính không phải thần.

Tích Kính mặc một bộ bạch y dẫn đường ở phía trước, còn 3 người Diệp Tưởng đi theo đằng sau. Đương nhiên, đối với những câu hỏi, muốn đi đâu, làm cái gì của hắn, Tích Kính im miệng không nói.

Rốt cuộc, nàng cũng dừng cước bộ.

Nơi này là chỗ sâu nhất trong vườn quýt.

Thác loạn thời không, không thể truy tìm ngọn nguồn của nguyền rủa, chính là sinh ra tại địa điểm này.

“Ở trong này...... có thể đem người vào thời gian khác.”

“Như vậy...... Ba ba cùng mụ mụ có thể sẽ được cứu.”

Tích Kính siết chặt 2 tay, tiện đà thân thể của nàng......

Một đôi hắc dực bỗng xuất hiện sau lưng nàng.

Tuyệt mỹ dung nhan, phối hợp hắc dực phía sau đủ để lòng người rung động.

“Mụ mụ, ta đến để bảo hộ ngươi.”

Sau đó, nàng nâng tay phải lên, huyết tinh xiềng xích xuất hiện, một hình ngũ mang tinh lật ngược, hiện lên trên mu bàn tay nàng. Tiếp sau đó, một liêm đao cự đại màu đỏ thắm, xuất hiện trên tay nàng.

“Đây là...... vũ khí Ác Ma của ta.”

Trong một chớp mắt, phụ thân của nàng là ai cho dù không nói nhưng đến ngốc tử cũng biết.

Nàng...... cũng truyền thừa huyết mạch Thợ săn Ác Ma!

Nàng là nữ nhi của Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc![ chưa xong còn tiếp..]
Bình Luận (0)
Comment