Cuối tháng bảy, ngày về trường.
Ngày về trường, tự nhiên...... phải trở lại cái phòng học kia.
Ngày này cũng là ngày các diễn viên tề tựu đầy đủ. Cũng chính là lần
đầu tiên Long Ngạo Thiên xuất hiện trước mặt tất cả diễn viên.
Đại đa số hoàn toàn không hề biết Long Ngạo Thiên là ai, chỉ nhìn
thấy cái tên này trên áp phích. Tên này ở thời đại trước, vốn danh như
sấm đánh bên tai, nhưng nay lại chẳng còn chút tiếng tăm gì. Rất nhiều
người thậm chí còn cho rằng, nay chủ nhân của rạp chiếu phim thứ 10
chính là Mộc Lam, không ai nghĩ tới cư nhiên lại là nam tử này?
Ngày về trường, Diệp Tưởng thức dậy từ rất sớm.
“Đây là phí báo danh lớp bổ túc, con cầm lấy.”
“Hôm nay hẳn sẽ không thu phí báo danh.”
“Cứ cầm lấy.”
Kim mẫu đối với chuyện của con trai rất là để bụng, một phương diện
là quan hệ của hắn với những học sinh khác trong lớp quá tệ, còn 1
phương diện khác là thành tích học tập thủy chung không thể nào khá lên
nổi. Lớp bổ túc lần này hy vọng là mở đầu tốt, lên lớp 11 có thể gắng
tiến lên 1 chút.
Đi ra ngoài, Diệp Tưởng lấy tay che đầu.
Ngày hè nóng bức làm người ta cơ hồ không thể mở nổi mắt. Đổi lại là
trước kia có bất tử chi thân, 1 chút ánh nắng này căn bản không chói
mắt, nhưng nay Diệp Tưởng đã không khác 1 người thường là bao.
Tình trạng như vậy, không biết phải kéo dài tới khi nào đây.
Tại trạm xe buýt, Diệp Tưởng một mình ngồi chờ xe.
Nơi này là ngã tư đường người đến người đi, nắng chói chang thế này
hẳn tương đối an toàn. Trong phim kinh dị, quỷ hồn rất ít khi lựa chọn
xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy, vì tình cảnh này căn bản không có tý
không khí khủng bố nào cả.
Thế nhưng...... Đến trường học lại khác.
Hiện tại Diệp Tưởng cho dù là cô hồn dã quỷ, cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.
Đương nhiên, Hầu Tước, Vũ Sóc đều sẽ bảo vệ hắn, thế nhưng, đây là
điều hắn hi vọng sao? Hắn từng hứa hẹn với Vũ Sóc sẽ trở nên mạnh mẽ
hơn, mạnh đủ để bảo vệ nàng. Bất quá tình cảnh hiện nay, xem như là cái
gì đây?
Cho dù có nhân tố quang hoàn nhân vật chính, nhưng không có lực lượng, hắn làm cách nào để có thể sinh tồn?
Lúc trước, hắn vô số lần nếm thử muốn kích phát năng lực quỷ sai
trong cơ thể, cho dù chỉ phát ra được xiềng xích gông cùm cũng tốt, như
thế ít nhất hắn vẫn còn chút năng lực phản kháng.
Nhưng...... Sự thật là cái gì hắn cũng không làm được.
Trong lúc đợi xe, Diệp Tưởng lấy từ trong túi xách ra 1 cuốn phác họa, bắt đầu ngồi vẽ.
Đây là tính cách của Kim Thư Đông. Thời điểm có sự tình phiền lòng
liền ngồi vẽ. Hắn tự nhiên cũng hoàn toàn thừa kế tài năng hội họa của
Kim Thư Đông.
Lại nói...... nguyên nhân Kim Thư Đông yêu thích bộ truyện tranh [
Doraemon ] có 1 nguyên nhân quan trọng là, hắn và nhân vật chính Nobi
Nobita rất giống nhau. Mọi người đều biết, Nobi Nobita có thành tích học tập yếu, năng lực xã giao kém, không có tự tin, tính cách nhát gan,
thích khóc nhè, thường bị bạn bè bắt nạt. Nếu không có Doraemon làm bạn
bên cạnh, cơ hồ cái gì hắn cũng không làm được. Thế nhưng có 1 thứ hắn
rất giỏi, chính là bắn súng, cơ hồ bách phát bách trúng [tết dây thun
cũng được coi như ưu điểm đi ].
Tình huống của Kim Thư Đông cùng Nobi Nobita gần như không có khác
biệt, trừ hắn không nhiều lần bị điểm 0 ra thì gần như không có chỗ nào
không giống Nobi Nobita. Thậm chí, Nobi Nobita có cháu trai tới từ tương lai mang Doraemon đến giúp hắn thay đổi cuộc sống, thì nay hắn có nữ
nhi từ tương lai trở về cứu vớt.
Cũng chính vì thế, Kim Thư Đông đối với nhân vật Nobi Nobita có thể
nói tràn ngập cảm giác đồng cảm. Trên thực tế bên trong điện ảnh cũng
nhiều lần cường điệu điểm này.
Tính cách quyết định vận mệnh.
Đối với Kim Thư Đông mà nói, Nobita dựa vào Doraemon cuối cùng vẫn có thể thay đổi cuộc sống, tuy rằng không hẳn thành công, nhưng ít nhất có thể lấy được Shizuka. Tình huống của Kim Thư Đông so với Nobita còn ác
liệt hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong trường học khủng bố này, đây là liều thuốc an ủi duy nhất của Kim Thư Đông.
Tốc độ vẽ tranh của hắn rất nhanh, không bao lâu đã vẽ xong.
Hắn... là vẽ Tích Kính. Chẳng qua theo cách rất buồn cười, đem gương
mặt Tích Kính lắp vào thân thể mập mạp của Doraemon, thậm chí vẽ cái
chuông cùng túi bảo bối giống như đúc.
Không biết Tích Kính nhìn thấy thì sẽ có cảm tưởng gì đây? Diệp Tưởng không khỏi mỉm cười.
Đây có thể coi như chút vui vẻ trong nỗi khổ. Nói cho cùng, Tích Kính không phải Doraemon, bằng không, những vấn đề này đã có thể giải quyết
dễ dàng.
Nói cho cùng...... túi bảo bối của Doraemon chỉ là giấc mộng kỳ vọng
của con người. Chỉ có cố gắng, mới có thể thực hiện giấc mộng thành
công.
Xe công cộng đến.
Diệp Tưởng cất bức họa đi, bước lên xe.
Vô luận có thể trở nên mạnh mẽ hay không, trước mắt một cửa này tất
phải qua. Hắn phải suy xét làm sao để sống qua hôm nay. Chỉ cần hôm nay
có thể sống, hắn có thời gian để tranh thủ.
Vừa lên xe ngồi xuống lại có 1 thân ảnh ngồi xuống ngay bên cạnh.
Diệp Tưởng vừa nhìn thấy, cả kinh.
Tích Kính!
“Buổi sáng tốt lành, ba ba.”
Tưởng tượng một chút, một thiếu nữ thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi
gọi 1 thiếu niên xấp xỉ tuổi mình [ kỳ thật đã qua hai mươi tuổi ] là ba ba, đây là loại cảnh tượng quỷ dị bực nào. Những người chung quanh đều
phóng ánh mắt sửng sốt lại
đây, nói vậy lúc này bọn họ đã đem các từ ngữ như “vô nhân tính”“Cầm thú” cấp lên đầu Diệp Tưởng.
“Uy uy uy, ở bên ngoài đừng gọi ta như vậy!”
“Cứ để con gọi đi, người nợ con mười mấy năm cơ hội gọi ‘Ba ba’ rồi.”
Sắc mặt Diệp Tưởng phát khổ, không biết nên nói gì nữa.
Tích Kính nói tới đây tạm thời dừng một chút, dùng ánh mắt hồi ức
nhìn bên ngoài cửa xe:“Ba ba, người có biết không? Khi con còn nhỏ, rất
hâm mộ những đứa trẻ có cha mẹ. Lúc đó tuy mẫu thân mang con tới thành
phố khác sinh sống, thế nhưng mẫu thân 1 mình nuôi con luôn sẽ nhận được các loại lời đồn đãi. Sau đó, mặc kệ con hỏi bao nhiêu lần, mẫu thân
cũng không kể chuyện của người cho con biết.”
Diệp Tưởng ngây ngẩn cả người.
“Duy nhất để con tìm được manh mối chính là mụ mụ vẫn luôn cất giữ
nguyên bộ truyện tranh [ Doraemon ]. Con chỉ biết đó là bộ truyện ba ba
sinh thời yêu thích nhất. Nha. Phản ứng đầu tiên của con khi đó là, tại
sao lại không phải là [ Hokage ] hay [ One Piece ] chứ? Sau đó con mới
nhớ, thời đại đó còn chưa có...”
“[ Hokage ], [ One Piece ] là cái gì?”
“Ân...... Về sau ba sẽ biết. Là 3 bộ truyện tranh dân quốc trong tương lai danh chấn Nhật Bản.”
“Truyện tranh dân quốc? Chẳng lẽ là do toàn dân vẽ tranh?”
“...... Ba...... ba có thể thêm chút tưởng tượng được không......”
Chung quanh, vô số ánh mắt đều tụ tập lại đây, không hiểu sao 2 thiếu nam thiếu nữ này lại xưng hô như thế?
“Không phải không thể tiết lộ tin tức của tương lai sao?”
“Ân, không phải truyện quan trọng liền không sao. Sau đó mẫu thân còn nói cho con biết, phụ thân kỳ thực so với Nobi Nobita quả thực có điểm
giống nhau. Sau đó con liền đọc bộ truyện tranh này mấy trăm lần, đến cả lời kịch trong đó cũng nhớ rất rõ ràng.”
Diệp Tưởng im lặng.
Hắn tương lai...... Chết. Hắn đã từng đem thi thể mình biến thành phân thân.
Tích Kính không có phụ thân, nghĩ đến cũng biết cuộc sống chắc chắn rất thống khổ.
“Bởi vì mụ mụ nói ba và Nobi Nobita rất giống nhau, cho nên con vẫn
luôn từ đó tìm kiếm những điểm giống ba ba. Con vô số lần tưởng tượng ra hình dáng của người... kỳ thật con không quan tâm, cho dù ba không có
tiền đồ như Nobita, mỗi lần thi đều được điểm 0, bị bạn bè bắt nạt,
gương mặt cũng không phải soái ca... thế nhưng con rất muốn cùng ba ba
sống cùng nhau. Chỉ cần được như vậy thì thật tốt.”
Thời điểm Tích Kính nói đến đây, tuy rằng trên gương mặt cười cười, như Diệp Tưởng biết, trong lòng của nàng đang rất đau.
Hắn cầm tay Tích Kính.
“Xin lỗi...... Tích Kính.”
“Cho nên, ba ba......”
“Sau khi con biết hết thảy chân tướng, cảm giác tựa như tìm được ý
nghĩa sinh tồn của chính mình. Cảm giác hết thảy dường như đều là số
mệnh vậy. Cho nên, con vô nghĩa phản cố(làm việc nghĩa không chùn bước), trở về quá khứ tìm ba ba. Nếu ba là Nobita mà nói, con đây sẽ trở thành Doraemon của người.”
Tích Kính cảm thụ được sự ấm áp trong lòng bàn tay Diệp Tưởng.
Hiện tại, manh mối nắm giữ đã không còn nhiều, lợi thế có thể thay đổi lịch sử ngày càng ít.
[ Doraemon ] là 1 nốt nhạc ấm áp, giống như cổ tích làm thế giới tốt đẹp lên.
Nhưng cái nàng phải đối mặt, là huyết tinh tàn khốc, thế giới phim kinh dị chân chính.
Song, như thế thì sao?
Nàng nhất định sẽ thay đổi lịch sử.
Liền giống như khi nàng lên 7 tuổi, lần đầu tiên mở ra trang đầu tiên của cuốn truyện [ Doraemon ]. Câu nói trong đó, ảnh hưởng tới 1 đời
nàng.
“Tương lai, là có thể thay đổi!”[ chưa xong còn tiếp..]