Cuối tháng 6 năm 1998.
Ngày này là ngày cuối cùng trước khi nghỉ hè.
Một ngày này......
Là ngày nguyên bản không tồn tại trên dòng thời gian bình thường.
Một ngày do Hỗn Độn đan xen hình thành.
Ngày 31 tháng 6.
Thời điểm Diệp Tinh Vẫn bước ra khỏi phòng ngủ, dường như cảm nhận thấy điều gì đó.
Không gian...... Quá an tĩnh.
Im lặng đến mức không thể nghe thấy nổi một thanh âm nào.
Hắn nhìn bầu trời một mảnh tối đen liền phát hiện một chuyện quỷ dị.
Tại chân trời xa xa, có mấy con chim nhỏ cứ thế đứng yên trên bầu trời, giống như hình ảnh bị nhấn pause.
Nơi này là một thế giới có thời gian bị triệt để đông cứng.
Cũng chính là cái gọi là ngày 31 tháng 6!
Diệp Tinh Vẫn lúc này thể hiện cảm xúc của “Dương Hứa Thành”:“Cái
này...... rốt cục là có chuyện gì, tại sao chim lại đứng yên trên bầu
trời?”
Hắn vội vàng đi về phía tòa nhà giáp.
Lúc này, ở tầng ba hắn nhìn thấy Diệp Tưởng.
“Kim? Kim Thư Đông?”
“Dương Hứa Thành.” Diệp Tưởng lẳng lặng nhìn hắn, nói:“Có vấn đề.”
“Đến cùng chuyện này là sao?” Diệp Tinh Vẫn hồ nghi hỏi:“Vì cái gì
một người cũng không thấy? Trong phòng ngủ nhiều người như vậy đã đi
nơi nào rồi?”
“Nơi này... không còn là thế giới trước đây...”
Những lời này vừa nói xong, hai người nhìn nhau, liền không mở miệng nữa.
Ở một mặt khác của hàng lang, một cánh cửa chậm rãi mở ra.
Cánh cửa kia... rõ ràng chính là cửa phòng giáo viên!
Diệp Tinh Vẫn nắm chặt hai tay, thở sâu, nói:“Vào xem chứ?”
Diệp Tưởng gật đầu.
Hai người bước về nơi đó.
Hai người đều đã đọc qua kịch bản, tự nhiên biết tình tiết tiếp theo
như thế nào. Sau khi tiến vào văn phòng, hai người rất nhanh liền bị quỷ hồn công kích. Tiếp theo, Dương Hứa Thành không phải nhân vật chính
liền chết.
Người nổi bật nhất trong số các diễn viên hạng A Diệp Tinh Vẫn, chết thứ nhất!
Bất quá, sự cường đại của “Nhân ngẫu sư” Diệp Tinh Vẫn là không thể
nghi ngờ. Cho đến ngày nay, còn chưa có ai có thể tìm thấy bản thể của
hắn! Phân thân của hắn nhiều đến mức đếm không xuể, cho dù bản thể của
hắn bị tổn thương hắn cũng có thể dùng một nhân ngẫu làm bản thể mới của mình. Nếu muốn giết hắn, thật sự so với lên trời còn khó hơn, trừ phi
có thể trực tiếp nhằm vào linh hồn, hơn nữa phải 1 kích tất sát. Thế
nhưng đối mặt với Diệp Tinh Vẫn, cho dù là Long Ngạo Thiên muốn thuấn
sát hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Chữ “Thuấn” (nhanh) này, tuyệt
đối phải ngắn ngủi hơn một giây!
Mà lúc này, Diệp Tinh Vẫn đi ở phía trước Diệp Tưởng.
Làm một người chết trước trong kịch bản, hơn nữa thực lực chỉ là một
diễn viên hạng A lại đi trước Diệp Tưởng, hoặc hắn phải có tự tin vào
bản thân, hoặc... chính là lòng tự trọng của hắn.
Tiếp theo, hai người liền bước vào bên trong văn phòng.
Nháy mắt bước vào hai người liền nhìn thấy trên cái bàn đầu tiên, có một khối thi thể đã sớm thối rữa!
Khối thi thể kia chính là vị lão sư toán học!
“Sao... sao lại thế này? Có người chết! Mau báo cảnh sát!”
Diệp Tinh Vẫn vội vàng vọt tới chỗ điện thoại, cầm lấy microphone.
Mà lúc này, thân thể hắn đứng chắn ở phía trước khối thi thể thối rữa nằm trên mặt bàn.
Căn cứ theo kịch bản, thời điểm hắn gọi điện báo cảnh sát chính là
thời điểm nguy hiểm. Dựa theo nguyên bản, vì bản thân hắn chắn mất khối
thi thể kia cho nên Kim Thư Đông không nhìn thấy.
Kỳ thật, Diệp Tinh Vẫn dưới tình huống biết trước kịch bản hoàn toàn
có thể thay đổi đoạn kịch tình này. Tỷ như nói với Kim Thư Đông, hoặc sợ tới mức đi không nổi v.v. Nhưng hắn cư nhiên hoàn toàn diễn theo kịch
bản!
Hắn chỉ là một diễn viên hạng A ah! Mà trong bộ điện ảnh này, cho dù
ảnh đế cũng không có bao nhiêu khả năng sinh tồn! Diệp Tưởng tự hỏi, đổi lại là hắn, thà rằng tốn chút vé chuộc cái chết cũng sẽ không diễn hoàn toàn theo kịch bản!
Một đầu khác của điện thoại, tự nhiên cả âm báo chuông reo cũng không có.
“Chưa cắm dây điện thoại sao?” Diệp Tinh Vẫn biết, trong nháy mắt hắn nói ra câu này, nhân vật hắn sắm vai Dương Hứa Thành liền chân chính
bước đến kết thúc.
Đương nhiên, Diệp Tưởng tuy đem Diệp Tinh Vẫn xếp vào danh sách tất sát, nhưng ở trong này không thể để hắn chết đi.
Thời điểm Diệp Tinh Vẫn nói tới chữ “Điện” liền quay đầu nhìn ổ điện.
Theo sau, Diệp Tưởng nhìn thấy một màn khiến hắn sửng sốt.
Khi Diệp Tinh Vẫn quay đầu lại, khối thi thể kia thế nhưng lơ lửng ở giữa không trung, không nhúc nhích!
Nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, có vô số sợi tơ đang cuốn quanh khối thi thể kia!
Diệp Tinh Vẫn lãnh tĩnh nhìn một màn này, tiếp theo khối thi thể đó liền ngã xuống đất rồi biến mất!
“Cái này... rốt cuộc là chuyện gì?” Diệp Tinh Vẫn lúc này mới lộ ra biểu cảm sợ hãi.
Tuy thực lực chỉ là diễn viên hạng a, nhưng có thể dùng vô số sợi tơ thao túng quỷ hồn, coi chúng như nhân ngẫu sao?
Không đúng......
Không đúng!
Đây căn bản không phải thực lực của một diễn viên hạng A!
Hắn lần nữa đánh giá lại Diệp Tinh Vẫn, liền lập tức minh bạch.
Hiện tại Diệp Tinh Vẫn, không phải gọi là “Chuẩn ảnh đế”, mà là ảnh đế hàng thật giá thật như bao ảnh đế khác!
Diệp Tinh Vẫn che giấu thân phận cũng không khó lý giải. Nhiều người
muốn giết hắn như vậy, tự nhiên hắn cần phải giả heo ăn thịt hổ. Chỉ là
trong bộ phim này hắn không muốn mất mạng, chỉ có thể bộc lộ ra thân
phận ảnh đế.
Trong gia tộc Nightliar hắn khẳng định còn chưa phải ảnh đế, như vậy
tất nhiên là từ sau đó hắn mới từ diễn viên hạng A tấn chức lên ảnh đế!
Hắn nhìn về phía Diệp Tưởng, gửi đi một tin nhắn.
“Ta sẽ không bị ngươi giết chết, Diệp Tưởng. Vô luận ngươi mạnh mẽ
như thế nào ta cũng không nhận mệnh, cho dù ngươi có là nhân vật chính
cuối cùng.”
Đối với Diệp Tinh Vẫn, chỉ cần Tứ Quý có thể sống sót, những thứ khác hắn không yêu cầu nhiều.
Thế nhưng...... Nếu có thể sống sót, tại sao hắn phải chết?
Sinh tồn quý giá cỡ nào? Diễn viên có thể trở thành ảnh đế có được bao nhiêu người?
Diệp Tưởng nhìn Diệp Tinh Vẫn, đối với thực lực của hắn được tăng lên cũng có chút vui thay cho hắn. Tuy lập trường bất đồng, thế nhưng hắn
cũng giống như mình, trong thế giới địa ngục này giãy dụa cầu sinh. Mà
Diệp Tinh Vẫn còn chưa biết tin tức phía trên còn có rạp chiếu phim linh độ, thậm chí cụm rạp thượng tầng. Đây mới chỉ là bắt đầu của một lữ
trình rất xa xôi mà thôi.
“Còn có...... Mộc Lam đại nhân là ân nhân của ta. Ta cũng không để ngươi giết chết hắn. Tuyệt đối không!”
Diệp Tinh Vẫn gia nhập Đọa Tinh trận doanh, cố nhiên có suy xét trên
phương diện sinh tồn, thế nhưng nhiều hơn chính là ơn tri ngộ của Mộc
Lam. Hắn cũng biết, vô luận là Hầu Tước hay là Diệp Tưởng đều tuyệt đối
sẽ không bỏ qua cho Mộc Lam. Mà hắn, tự nhiên cũng không thể ngồi nhìn
mặc kệ.
Thật lâu sau, Diệp Tưởng trả lời.
“Vậy ngươi cứ thử sống sót đi. Không bị chúng ta giết chết thì cũng
chết trong phim kinh dị, nếu ngươi có năng lực như vậy... liền thử sống
sót đi.”
Sống sót, tại thế giới Địa Ngục này là chuyện tình gian khó nhất.
Tiếp theo, Diệp Tưởng cùng Diệp Tinh Vẫn đi đến tầng bốn......
Đồng dạng không một bóng người.
Hiện tại, hai người tùy thời đều sẽ bị kéo vào kẽ hở thời không, tiến vào thế giới khác. Bất quá bọn hắn đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý.
“Kế tiếp, đến ta xuất thủ.”
“Được thôi.”
Trên tầng bốn tối tăm, vượt hành lang khúc chiết, rất nhanh tới trước phòng học dị độ kia.
Mà bên trong phòng học, hiện tại không một bóng người.
“Chúng ta...... vẫn nên rời đi thôi......”
“Hãy nghe ta nói, Dương Hứa Thành, cho dù chúng ta chạy khỏi cổng
trường, vẫn sẽ bị kéo về đây mà thôi! Phòng học này, chính là thủ phạm!”
Mà vào lúc này......
Diệp Tưởng nhìn thấy một cột khói xông thẳng lên trời!
“Cột khói kia... là sao vậy?”
Diệp Tưởng đi qua, chuẩn bị tra xét rõ ràng.
Mà vừa nhìn xuống dưới...... Diệp Tưởng liền phát hiện, cư nhiên là một đám người đang nướng đồ!
Chỉ là, nhóm người này, toàn bộ đều ở trạng thái đông cứng, không một ai nhúc nhích!
Kim Thư Đông tử vong “ngày 31 tháng 6”.
Vừa rồi, ở trong văn phòng hắn có nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ nửa đêm 0 giờ.
Hiện tại, chỉ sợ chính là nửa đêm 0 giờ ngày 30 tháng 6, cũng chính
là rạng sáng ngày 1 tháng 7, nói một cách chính xác chính là “ngày 31
tháng 6”!
Mà Diệp Tưởng thân là “Kim Thư Đông”, cũng chính là ngày chết của hắn!
Đây là một ngày được mạnh mẽ sáng tạo ra!
Thời gian trong một ngày này hoàn toàn là yên lặng. Chỉ có những người xuyên qua mới có thể tự do hành động.
Như vậy......
Cái này ý nghĩa cho điều gì?
Đúng lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên quay đầu lại!
Diệp Tinh Vẫn cũng đồng dạng quay đầu lại.
Hai người đều nhìn thấy, trong phòng học kia xuất hiện một bóng người.
Bọn họ song song nhảy vào trong phòng!
Chỉ nhìn thấy, ở trung tâm phòng......
Một người đứng thẳng, nhưng hai mắt lại vô hồn!
Hoắc Thanh Lam!