Tuy rằng trong kịch bản không có lời kịch này, bất
quá Hạ Hầu Thiên Hoàng lúc trước thông qua trao đổi với người phân gia
đã xác định, Xích Ma tiễn còn chưa được duyệt qua thực chiến. Một trận
này cao tầng phê duyệt đồng ý cho sử dụng Xích Ma tiễn cũng có một phần
nguyên nhân muốn thông qua quỷ triều thực nghiệm Xích Ma tiễn.
Áp lực không khí vẫn tiếp tục duy trì.
Điều này ngược lại càng làm cho lòng người thêm gian nan.
Bất quá, những nô bộc kia vẫn duy trì tư thế giương cung bắn tên,
thân thể như tượng điêu khắc ra không hề nhúc nhích! Cũng không biết Hạ
Hầu gia tộc bồi dưỡng ra những nô bộc này như thế nào! Mà những nô bộc
đi theo xu hướng khôi lỗi như thế bình thường đều không để diễn viên tới diễn. Loại nhân vật này căn bản không có ý chí cầu sinh, để diễn viên
tới diễn không khác nào kêu bọn hắn đi chịu chết.
Không biết bao lâu sau, Dạ Vương bỗng vươn tay về phía trước, vô số
sợi tơ màu đen từ trong tay hắn trống rỗng xuất hiện, nhanh chóng vươn
ra kéo dài tiến vào bóng tối phía trước!
Trong quá trình này, biểu tình của Dạ Vương thực phức tạp. Bất quá,
hắn bổ sung một câu:“Nghe cho kỹ...... Mặc kệ phát sinh chuyện gì, không có mệnh lệnh của ta không được bắn tên! Xích Ma tiễn rất quý giá, một
cây cũng không thể lãng phí!”
Thật lâu sau, hắn dường như cuốn được cái gì, sợi tơ trong tay nhanh
chóng rút về, tiếp theo, một thân ảnh màu đen từ trong bóng tối bị kéo
ra!
Bởi Dạ Vương lúc trước mệnh lệnh, đám nô bộc không hề có bất cứ động tác nào!
Mà thứ bị hắn lôi ra... cư nhiên là một thi thể!
Một thi thể của nô bộc hắc y!
Khối thi thể kia giống như bị hút đi tất cả sinh khí, làn da trên người khô quắt như xác ướp!
“Quả nhiên là Âm sát...... Hơn nữa, ít nhất đã chết trên năm trăm
năm!” Dạ Vương không chút nào biểu lộ áy náy đối với nô bộc đã chết đi,
đối với hắn, nô bộc chỉ là quân cờ để hắn phán đoán trình độ đáng sợ của “Âm sát” mà thôi.
“Thiếu chủ!” Hạ Hầu Thiên Hoàng vội vàng nói:“ ‘Âm sát’...... Năm trăm năm?”
“Hạ Hầu Thiên Hoàng, Hạ Hầu Tinh Diệu. Đợi lát nữa ta không thể nhàn
hạ phụ trách an nguy của các ngươi, chuẩn bị tự bảo vệ mình cho tốt.”
Những lời này của Dạ Vương nhất thời làm nội tâm hai diễn viên rơi xuống đáy cốc!
Ý nghĩ của bọn họ chính là ôm chân diễn viên chính để cầu một đường
sinh cơ! Bằng không dựa theo kịch bản, Hạ Hầu Thiên Hoàng lúc này đã là
một người chết! Không có sự bảo hộ của Dạ Vương, bọn họ làm sao có thể
sống sót?
“Thiếu...... Thiếu chủ......” Thiên Hoàng vội vàng nôn nóng nói:“Ta nguyện ở một bên phụ trợ thiếu chủ......”
“Ta đã nói, các ngươi không có tư cách bảo hộ ta, càng không có tư
cách cùng ta cộng đồng tác chiến. Cái này không liên quan tới chuyện các ngươi là người phân gia, mà là thực lực cao thấp!”
Những lời của Dạ Vương hoàn toàn là sự thật.
Thiên Hoàng cùng Tinh Diệu hai người bất quá chỉ là diễn viên hạng A mà
thôi. Diễn viên hạng A trong cụm rạp Thâm Dạ đã không còn nhiều, nhưng
đối với phim kinh dị có độ khó như thế này lại quá yếu. Thế giới rạp
chiếu phim địa ngục sẽ không đối đãi từ bi với kẻ yếu, không có năng lực sống sót vậy chỉ có thể dựa theo kịch bản an bài mà đi tìm chết. Chỉ có cường giả mới có tư cách sắm vai nhân vật chính, hưởng thụ aura nhân
vật chính!
Nói đến tình trạng này, Thiên Hoàng đã rất rõ ràng. Nếu còn tiếp tục
nói nữa sẽ Ng. Đợi tới lúc vé chuộc cái chết hạ xuống hết mức, nàng sẽ
không thể vi phạm kịch bản! Nhưng... con kiến còn muốn sống tạm bợ! Nàng đích xác chỉ là diễn viên hạng A, căn bản không có năng lực sinh tồn và năng lực bảo mệnh, thế nhưng nàng cũng muốn sống sót! Ít nhất, có thể
sống nhiều thêm một đoạn thời gian! Hiện tại “Canh” Trận bị phong bế
không gian, nàng cho dù muốn trốn cũng trốn không thoát!
“Chuẩn bị!”
Còn không đợi nàng tiếp tục suy nghĩ đối sách, Dạ Vương hét lớn một tiếng khiến ý thức nàng trở về hiện thực.
Hai chữ này vừa ra, mọi người đều khẩn trương.
Trong nháy mắt, đèn lồng từng cái nối tiếp từng cái phụt tắt!
Trong nháy mắt chiếc đèn cuối cùng tắt đi, Dạ Vương rống to một tiếng:“Bắn tên!”
Đây là một cảnh tượng cuối cùng mà Thiên Hoàng có thể nhìn thấy!
Tiếp sau đó nàng liền cảm giác được một cỗ âm khí kinh người điên cuồng tràn ra!
Một chớp mắt này nàng rốt cuộc nhận thức được lời của Dạ Vương.
Trong bóng đêm, hết thảy tình huống trạng thái đều không thể phân
tích rõ ràng. Bất quá những nô bộc đứng ở phía trước giờ phút này chỉ sợ nhất định chết hơn phân nửa! Vô luận Xích Ma tiễn có hữu hiệu hay không đều không có khả năng miểu sát “Âm sát”. Nháy mắt mũi tên rời đi, trừ
phi nhanh tay đổi mũi tên khác, bằng không sẽ lập tức chết đi!
Đám nô bộc đó tuyệt đối không có khả năng đối phó với lệ quỷ!
Mà bóng tối đối với Dạ Vương mà nói là lĩnh vực quen thuộc. Nhưng đối với Thiên Hoàng lại có ý nghĩa hết thảy không biết. Mà nàng cũng không
có lựa chọn khác, chỉ có thể vận dụng đạo thuật tự thân cùng phù lục!
Chỉ là lấy thủ đoạn hữu hạn của nàng, làm sao có thể đối phó với lệ quỷ
cấp bậc “Âm sát” đáng sợ?
Tĩnh mịch.
Tĩnh mịch đáng sợ.
Đám nô bộc cho dù tử vong cũng sẽ không phát ra tiếng kêu rên thảm
thiết, thậm chí còn không lên tiếng cầu cứu. Hạ Hầu gia tộc không biết
dùng thủ đoạn gì có thể biến bọn họ thành nhân ngẫu chỉ biết nghe theo
mệnh lệnh gia tộc. Nhưng như vậy, ngược lại càng có vẻ quỷ dị.
Nàng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, trong thế giới tối đen
này, nếu phát ra thanh âm không khác gì tự bại lộ vị trí bản thân, là sự tình chỉ có kẻ điên mới làm.
Đầu tiên nàng đem tất cả phù lục trên người đều lấy ra, đồng thời vận dụng đạo thuật di động. Phải biết, cấm chế Thí Linh Toàn Cơ đại trận
chung quy vẫn có tác dụng đối với “Âm sát”, lại thêm Dạ Vương ở đây cùng sự ảnh hưởng của Xích Ma tiễn,“Âm sát” hẳn không thể nhanh chóng tiến
tới chỗ nàng như vậy! nàng tất yếu phải đánh cược trong khoảng thời gian này, được ăn cả ngã về không, đánh bạc chút sinh cơ cuối cùng!
Tĩnh mịch...... Vẫn là tĩnh mịch...... Không biết qua bao lâu, vẫn không có nửa điểm tiếng động.
Bản thân Dạ Vương tựa hồ cũng dung nhập vào trong bóng đêm, căn bản giống như không tồn tại.
Tuyệt vọng như thủy triều vọt tới. Loại cảm giác không biết tử vong khi nào tới so với cái chết ngay trước mắt còn khủng bố hơn!
Không muốn chết...... Ta không muốn chết a!
Vì cái gì ta chỉ diễn một vai phụ? Chỉ có thể diễn một người phân
gia? Nếu diễn vai tộc nhân tông tộc ta cũng có thể đạt được tài nguyên
bồi dưỡng, ta sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn!
Vì cái gì ta không thể sống sót a? Ngay cả cơ hội sử dụng vật nguyền
rủa cũng không có! Ta đã dùng bao lâu thời gian biểu diễn các loại nhân
vật trong các phim kinh dị, trở thành diễn viên hạng A sau đó sống đến
ngày hôm nay!
Tiếp theo, nàng bỗng tiến về trước, đánh một đạo phù lục ra ngoài!
Nếu đợi đến khi “Âm sát” tới trước mặt mới động thủ chỉ sợ căn bản
không còn kịp. Lúc này Thiên Hoàng đã mất đi năng lực tự hỏi, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Thế nhưng, sau khi ném ra hai tấm phù lục, chỉ cảm thấy âm khí ngày càng dày đặc.
“Âm sát” hơn năm trăm năm trôi nổi trong Hoàng Tuyền, oán khí hình thành không phải nguyền rủa nàng có thể đối kháng!
Vỏn vẹn bản thân âm khí kia cũng khiến cho nàng cảm giác được sinh khí trên người đang từng chút tiêu tan...
Làm “vai phụ” trong phim kinh dị, giá trị duy nhất vỏn vẹn chính là
bi thảm chết đi, cuối cùng bị triệt để quên lãng......[ chưa xong còn
tiếp..]