Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 20

Hai nhóm người cùng nhau bước vào Cục Xây dựng.

Cục trưởng dẫn Nhiếp Tu Tề vào trong, Trương Sướng bám đuôi đi theo sau.

Đi thẳng một mạch vào trong, người của Thành ủy dừng lại trước những bức ảnh đang được triển lãm, chỉ chỉ trỏ trỏ vào hình ảnh và văn bản.

Nhiếp Tu Tề dừng lại trước một bảng triển lãm, cả đoàn người cũng dừng lại theo. Anh chỉ vào đó rồi hỏi: "Người nào phụ trách phần này?"

Giọng điệu bình thản, không nghe ra vui hay buồn.

Cục trưởng lau mồ hôi lạnh, đẩy Trương Sướng đang đứng phía sau ra: "Là đồng chí này! Tiểu Trương, cậu mau báo cáo với Bí thư Nhiếp về công việc của mình đi."

Trương Sướng đổ đầy mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp đứng trước bảng triển lãm báo cáo, lời nói của anh ta lộn xộn và thiếu tính logic trầm trọng. Các đồng nghiệp đứng sau dỏng tai lắng nghe, trong lòng thầm mặc niệm giùm anh ta, ai cũng cho rằng lần này Trương Sướng xong đời rồi.

Nhiếp Tu Tề nhìn Trương Sướng bằng ánh mắt đen sâu thăm thẳm, quan sát anh ta từ trên xuống dưới, đáy mắt ẩn chứa vẻ khinh miệt mà không một ai phát hiện, chỉ có Trương Sướng đang bị nhìn chằm chằm cảm thấy toàn thân phát run.

Anh cười như không cười, bước về phía trước, chậm rãi tới gần Trương Sướng đang toát mồ hôi lạnh.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhiếp Tu Tề từ tốn vỗ lên vai anh ta, giọng nói không lớn nhưng vừa đủ để mọi người có mặt ở đây nghe thấy: "Làm không tệ."

Sau đó, người đàn ông chắp tay ra sau lưng, bước về phía trước.

Trương Sướng thở phào nhẹ nhõm.

Đám đông lướt qua anh ta đi về phía trước, trong chớp mắt, khoảng cách giữa anh ta và Nhiếp Tu Tề đã bị đám người kéo xa, xuyên qua khe hở giữa các đồng nghiệp anh ta chỉ nhìn thấy một bóng đen mờ mịt.

Vị Bí thư Thành ủy này quả nhiên là danh bất hư truyền.

Kết thúc một ngày thị sát, cán bộ cốt cán hai bên cùng nhau đến khách sạn dùng bữa.

Hiện nay có quy định nghiêm cấm các bộ ban ngành dùng tiền công quỹ phục vụ cho việc ăn uống. Cục trưởng sợ bị tố cáo, vốn chỉ định bày tiệc ở phòng khách trong cơ quan cho xong chuyện, nhưng Phó Cục trưởng đứng kế bên lại âm thầm nhắc nhở: "Anh nghĩ xem Bí thư Nhiếp là ai? Anh ta mà sợ mấy cái đó sao?"

Nhiếp Tu Tề là Thái Tử Đảng từ Bắc Kinh gửi xuống, sở hữu núi vàng núi bạc, quả thực sẽ không đặt những quy định tầm phào này vào mắt. Nếu ông ta chỉ tiếp đón bằng cơm canh đạm bạc, có khi người ta lại cho rằng bản thân đang bị coi thường nữa đấy.

Lúc này Cục trưởng mới tỉnh ngộ, đặt vài bàn trong một khách sạn sang trọng. Tối đến, đoàn xe kéo nhau đến khách sạn, sau đó đoàn người đi vào phòng bao riêng.

Trương Sướng cũng được tham dự.

Hồi chiều anh ta mới được Bí thư Nhiếp khen ngợi, thêm vào đó Cục trưởng vốn cho rằng anh ta có quen biết rộng, lúc này ông ta càng thấy Trương Sướng có tiền đồ rộng mở, vậy nên cũng cho anh ta tham gia, sắp xếp chỗ ngồi của anh ta đối diện với Bí thư Nhiếp.

Uống mấy chén rượu vào bụng, đám đàn ông bắt đầu ầm ĩ.

Ban ngày bàn chuyện công, tối đến nói chuyện tư.

Mọi người trong bàn tiệc trêu chọc nhau, Cục trưởng cũng nói đùa với Trương Sướng: "Mấy người đừng thấy Tiểu Trương ở cơ quan nghiêm túc mà tưởng cậu ấy cứng rắn, ở nhà là chúa sợ vợ đấy, hahaha! Đúng rồi Tiểu Trương, hai hôm trước nghe cậu nói cậu và cô giáo Tiểu Đàm chuẩn bị có con à? Đây là chuyện vui đó, mai tôi sẽ bảo chị dâu cậu mang đồ dùng hồi mang bầu đến cơ quan, cậu mang về xem cô giáo Tiểu Đàm có thể dùng được không nhé."

Lời nói vừa dứt, Trương Sướng đang cười ha hả định đáp lại thì bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng lạnh đi.

Người đàn ông phía đối diện không biết đã nhìn chằm chằm anh ta từ lúc nào, đột nhiên người đó đặt ly rượu xuống. Ly sứ trắng chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh không lớn, nhưng lại khiến trái tim mọi người đập mạnh một cái.

Đám người trong phòng vốn đã hơi ngà ngà say, thế nhưng lúc này đều tỉnh táo lại, họ giao tiếp ánh mắt với nhau để tìm hiểu sự việc.

Xảy ra chuyện gì vậy? Nói sai điều gì ư? Không biết nữa!

Trương Sướng liên tục đổ mồ hôi lạnh, thấy Nhiếp Tu Tề phía đối diện nâng mắt, nói một câu bâng quơ: "Đồng chí Tiểu Trương trông còn khá trẻ, sao lại vội vàng muốn có con vậy?"

Nhiếp Tu Tề vừa cười vừa vuốt cằm, tùy ý chỉ vào Cục trưởng: "Tuổi trẻ là thời điểm để phấn đấu, đừng sa vào chuyện tình cảm. Hai ngày trước tôi vừa họp ở tỉnh, biên bản hội nghị chưa ra, nhưng tôi sẽ truyền đạt lại tinh thần trước cho các đồng chí, cấp trên định triển khai thí điểm ở thành phố chúng ta, trao quyền tự chủ nhiều hơn cho các cán bộ trẻ, sau này thiên hạ là của thanh niên các cậu rồi"

Chiếc bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống này khiến Trương Sướng choáng váng, đầu óc quay cuồng, không còn tâm trí suy nghĩ về ánh mắt như muốn giết người của Nhiếp Tu Tề nhìn mình ban nãy nữa, trong đầu anh ta chỉ còn vang vọng những lời vừa nghe được.

Lần trước cãi nhau với Đàm Trinh Tịnh, tuy đã làm hòa nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, đây là cơ hội ngàn năm mới có, sau này anh ta không cần phải hạ mình cầu xin sự giúp đỡ của người nhà họ Đàm nữa.

Nhiếp Tu Tề thu hết vẻ mặt hớn hở của Trương Sướng vào mắt, anh cười khẩy một tiếng, cầm hộp thuốc lá và bật lửa đứng dậy, nói mình ra ngoài hút điếu thuốc.

Ở góc hành lang, Nhiếp Tu Tề ngậm thuốc lá, móc điện thoại ra, bấm gọi số đầu tiên trong danh bạ.

Điện thoại “tút tút” vài tiếng, đầu dây bên kia đợi chuông reo một lúc lâu mới miễn cưỡng bắt máy.

“Alo?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói mỏng manh và điềm đạm của phụ nữ.

Nhiếp Tu Tề nhả một vòng khói, đổi tay cầm điếu thuốc đang cháy, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Em muốn sinh con cho cậu ta à?”

Đối phương ngẩn người một lúc, mới nói: “Liên quan gì đến anh.”

“Chết tiệt.” Trán Nhiếp Tu Tề nổi đầy gân xanh, sát khí bùng lên, anh đá thùng rác ở góc tường một cái để trút giận.

Nhưng khi quay lại nói chuyện với Đàm Trinh Tịnh, anh lại cố nén cơn tức giận đang dâng trào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng sinh, tôi không cho phép.”

Bên kia điện thoại, Đàm Trinh Tịnh đang trên đường về nhà sau khi tan làm.

Xe buýt đông người, cuộc gọi khó hiểu của Nhiếp Tu Tề khiến cho tâm trạng cô trở nên bực bội, nhưng cô không muốn bị mọi người trên xe buýt chú ý, vậy nên đành nhỏ giọng trả lời anh: “Làm sao anh biết? Anh đi tìm anh ấy ư? Không phải tôi đã nói chuyện này không liên quan đến anh ấy sao! Anh ấy là chồng tôi, chuyện chúng tôi muốn sinh con không cần phải báo cáo lại với anh.”

Cô không hề hay biết, những lời này của cô chỉ khiến cho anh càng muốn đập chết Trương Sướng. 
Bình Luận (0)
Comment