Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 6

Cố Thanh tuyệt vọng bỏ tai nghe xuống, nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu chăm chú lựa chọn ca khúc để đề phòng lúc cần dùng, cô tìm nhiều thể loại bài hát có ca từ và nhịp điệu tinh tế, không phá cách hòng cứu vãn lại hình tượng của bản thân. Lần sau cô nhất định phải hiên ngang, đường hoàng mà nói với Át chủ bài đại nhân rằng: Đại nhân, em sẽ hát tặng anh bài này…

Cô chuẩn bị liền bảy, tám bài hát và nhạc nền, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Cố Thanh, cậu và Át chủ bài phát triển đến giai đoạn nào rồi?” Canh Tiểu Hạnh thản nhiên hỏi.

“Hả?” Cố Thanh nhìn cô bạn như nhìn thấy ma.

“Cả hai hẹn hò trong phòng riêng, cậu không sợ bị fan của đại nhân headshot à?” Canh Tiểu Hạnh lắc đầu, khẽ thở dài. “Cây cao dễ đón sét, cậu phải hoạt động tuyệt đối lặng lẽ, hiểu chưa?”

Có lẽ Canh Tiểu Hạnh đã nhịn khá lâu, giờ mới bung ra, cô đá thùng rác về chỗ cũ với vẻ cười trước nỗi đau của người khác, sau đó cầm ví tiền đi ăn cơm.

Cố Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi liếc mắt nhìn Weibo của mình. Cô nén nỗi đau xoá dòng “Mong nhận bài!” trong mục trình bày cá nhân… Rốt cuộc cô được đại nhân follow nên ít ra cũng phải chừa lại chút sĩ diện cho anh, ừm, nhưng cô quả thực chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, thực lòng yêu thích ca hát mà lại chẳng ai mời cô hát cả, cô thực sự muốn nhận được yêu cầu hát mà.

Cô lặng lẽ tắt mạng, thầm nghĩ phải chăng vì nỗi hiềm nghi “ôm chân quan lớn” nên lén xin hợp tác cũng phải thận trọng? Vì Thương Thanh Từ đại nhân, ừm… Thanh Thanh Mạn ta đây cứ khép mình một chút sẽ tốt hơn. Có điều sau khúc nhạc bất ngờ chen vào ấy, Thương Thanh Từ và cô chẳng liên lạc lại với nhau nữa.

Kỳ nghỉ đông hằng năm luôn trùng với ngày nghỉ Tết âm lịch.

Sau khi về nhà, rất nhiều người tham gia lễ kỷ niệm thành lập không có thời gian lên mạng hoặc điều kiện mạng có hạn nên mọi người hẹn thời gian cố định vào ngày mùng Một tháng Hai sẽ tổ chức cuộc họp nội bộ lần cuối cùng, hôm đó cũng sẽ quyết định tiết mục cho ngày kỷ niệm này. Cuối cùng yêu cầu mọi người chia nhau thực hiện công tác chuẩn bị.

Giáp Tết, siêu thị nhà Cố Thanh cũng đóng cửa sớm hơn thường lệ. Trời vừa bảng lảng tối đã đóng cửa.

Đêm Giao thừa, Cố Thanh chạy sang giúp đóng cửa hàng, đúng lúc nhìn thấy phía bên đường đối diện có người đang tranh cãi ầm ĩ. Cô đứng sau cửa sổ đưa mắt nhìn một lát, vì siêu thị gần bệnh viện nên cứ dăm bảy hôm lại xảy ra tranh chấp gì đó giữa các bệnh nhân, cô cũng quen rồi. Chỉ có điều lúc này cô nhìn thấy một gương mặt quen quen, chính là chàng trai từng mua sữa chua hoa quả ở siêu thị nhà cô vào tối đó.

Sở dĩ cô nhìn thấy anh là vì anh và ba người cả nam lẫn nữ đứng bên cạnh rõ ràng đang là đối tượng bị công kích. Lúc cô nhận ra anh thì cô gái bên cạnh anh bị người ta túm cổ áo, anh giơ tay ngăn lại… ngăn mãi ngăn mãi, cuối cùng bị đấm một cú trời giáng vào mặt.

“Á!” Cố Thanh buột miệng kêu lên. Tiếp đó, cô nghe thấy một loạt tiếng loảng xoảng, quay đầu lại thì đã thấy mấy chai nước ngọt rơi ra ngoài tủ lạnh.

“Con bé này… Làm anh hết hồn!” Anh họ vừa cúi người nhặt vừa lèm bèm trách cứ. “Sợ nhất là nghe con gái tự nhiên kêu toáng lên, chói tai lắm, em tưởng mình bị giật mình lúc nửa đêm chắc?”

“Em không cố ý mà…” Cố Thanh bước lại giúp anh nhặt mấy chai nước ngọt rồi cất vào tủ lạnh, sau đó cô trở ra quan sát tiếp cuộc chiến xảy ra ở cổng bệnh viện phía đối diện, cuộc chiến đã kết thúc. Kẻ làm ầm ĩ thì vẫn ở đó nhưng chàng trai và mấy người đi cùng thì đã rời khỏi.

Cố Thanh đoán, có lẽ họ là nghiên cứu sinh của bệnh viện hay gì đó, dù là gì thì cũng không thể là bác sĩ vì trông họ trẻ thế kia. Mà chàng trai ấy cũng nghĩa hiệp thật, còn biết dang tay che chở cho con gái…

Sau một hồi khen thầm, cô quyết định sẽ giảm giá mười hai phần trăm cho chàng trai nếu anh lại đến siêu thị nhà mình. Ừm!

Ngày mùng Một tháng Hai dương lịch vừa đúng mùng Ba tết.

Đúng chín giờ tối như đã hẹn, cô gom hết đồ ăn vặt trong phòng khách, chủ yếu là mấy đồ ăn nhậu như xách bò, lưỡi vịt, ngoài ra còn có lạc cay và trà đen đá. Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, cô lên mạng, vào phòng chat của nhóm Perfect.

Vừa mới tới phòng khách thì mẹ bước vào hỏi chuyện ngày mai đi thăm họ hàng, thế là cô lên mạng chậm mất một lúc, khi nói xong, quay đầu lại thì phát hiện mọi nội dung spam đều liên quan đến mình. Nói chính xác hơn, mọi người đều đang điên cuồng ném đá.

“Thanh Thanh Mạn kìa! @@~ Thanh Thanh Mạn xuất hiện là đại nhân chắc chắn sẽ xuất hiện!!”, “Gì cơ? Đâu? Đâu?”, “Kia kìa… Sao Thanh Thanh Mạn lại là VP(*) được nhỉ??? Á! Chọc mù mắt ta đi! Mau chọc mù mắt ta đi!”, “Bình tĩnh nào… đại nhân và cô ấy, ừm, cậu hiểu rồi còn gì…”, “Lật bàn! Thanh Thanh Mạn, cô không xong với tôi đâu!”…

(*) VP: chỉ người quản lý trên YY

Cố Thanh ngớ người. Cô rất muốn nói, chắc chắn đại nhân sẽ tới nhưng người ta tới vì công việc, chẳng liên quan gì đến tôi cả! Aaaaaaa…

Cô định thần sau ba giây rồi buồn bã vào phòng mã hoá. Người trong phòng vẫn hoàn toàn không biết bên ngoài náo loạn đất trời thế nào, vẫn câu được câu chăng tán dóc với nhau. Như thường lệ, nhóm trưởng Tuyệt Mỹ Sát Ý và Phong Nhã Tụng trêu chọc nhau là chính, những người còn lại chỉ thỉnh thoảng chêm vào dăm ba câu.

Thương Thanh Từ không nói gì nhưng anh có trong phòng. Phản ứng đầu tiên của Cố Thanh là “máy tính của anh sửa xong rồi sao”, sau đó cô nhanh chóng phát hiện hình như mình hơi quá tập trung đến anh thì phải, cần phân tán, phân tán.

“Giờ nên làm gì nhỉ? Hay làm nóng không khí chút đi!” Phong Nhã Tụng lười nhác đề nghị. “Coi như cho fan ít phúc lợi, đợi đến ngày kỷ niệm thành lập mới làm tình ca chính thức.”

“Ý hay!” Tuyệt Mỹ Sát Ý phụ hoạ.

Phó nhóm Đậu Đậu Bánh Đậu cười khúc khích. “Nhóm trưởng anh và nhóm phó tôi nói xong là xong à? Nhân vật quan trọng suốt ba năm không tham gia là Thương Thanh Từ đại nhân của chúng ta kìa!”

Trong mic rõ ràng vọng ra tiếng cười của Canh Tiểu Hạnh. Êm dịu ngọt ngào… Êm dịu ngọt ngào…

Cố Thanh cảm thấy, ừm, nhất định là vì Tuyệt Mỹ Sát Ý… Tuy đến giờ cô vẫn chưa nắm được bằng chứng xác thực nhưng một cô nàng nam tính như Canh Tiểu Hạnh thoắt nhiên lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế thì ắt phải có gian tình.

Trong lúc cô còn mải đoán già đoán non, Thương Thanh Từ đột nhiên cất giọng gọi tên cô: “Thanh Thanh?”

Không hiểu sao anh lại bỏ đi chữ “Mạn”… nghe có chút… ừm, gì nhỉ, khiến cô nảy sinh ảo giác anh có tình ý mờ ám.

“Đại nhân, em đây!” Cô lập tức trả lời.

“Tôi còn nhớ em thích cổ phong.”

“Vâng…”

Giọng anh hơi trầm ngâm: “Thế… thích nhất bài nào?”

Trong đầu Cố Thanh vọt nhảy ra bài Khổng Tử nói

Không thể nào! Đại nhân, anh không bán đứng em, mang clip em hát tung lên mạng làm nóng không khí chứ? Cô thầm ai oán, rồi thận trọng nghĩ một lát, mới trả lời: “Em tương đối thích Biên cương thời thịnh.”

“Thời thịnh?” Dường như giọng anh hôm nay không tốt lắm, hơi khàn, nhưng như thế lại càng gợi cảm.

“Đừng nói không biết đấy nhé!” Phong Nhã Tụng cười vẻ lười nhác, nhắc anh.

Thương Thanh Từ “ừm” một tiếng, đáp: “Biết!”

“Có điều bài hát này tồn tại rất nhiều bản cover, hơn nữa còn phải tìm rất nhiều… hình như sáu người hát, lại còn một người đọc thoại? Sản phẩm nhóm Perfect chúng ta làm mà không có danh sách ca sĩ thật đẹp thì cũng ngại trưng ra…”

“Đúng vậy, đột nhiên muốn tìm nhiều người thế…” Tuyệt Mỹ Sát Ý cũng có ý do dự.

Nhưng Thương Thanh Từ dường như không mấy để tâm đến ý kiến của họ. Anh hỏi cô: “Thanh Thanh? Theo em thì ai thích hợp nhất?”

“Em?” Cố Thanh ngẫm nghĩ rồi gom góp tên những giọng ca mình yêu thích nhất thành đội hình. “Phi Thiếu, Linh Lung Tích Thấu, Mặc Mặc Nhi…” Cô nói ra sáu giọng ca hay phù hợp với bài hát nhất, cuối cùng còn nói bằng giọng khẳng định: “Còn phần đọc thoại thì nhất định phải là Thương Thanh Từ đại nhân!”

“Tôi?” Thương Thanh Từ cười nhạt. “Việc này không khó.”

“Đúng vậy! Chỉ có anh mới thấy không khó…” Cố Thanh ai oán thở dài, đột nhiên cô cảm thấy mình hơi quá đáng.

Xin người! Yêu cầu Thương Thanh Từ đọc thoại mà không khó??!!

May cô đang ở trong phòng mã hoá, nếu lời này mà bị đồn ra ngoài thì chắc cô sẽ lập tức bị đánh chết mất…

“Những người mà em nói…” Thương Thanh Từ đang suy xét.

Những người này đều là thành viên kỳ cựu, rất nhiều người chỉ tham gia show diễn quy mô lớn tổ chức trên YY, hát cùng một số ca sĩ trong phòng này cho fan nghe thôi chứ không hát bài mới nữa… Còn một số khác thì thậm chí còn lười tổ chức show diễn, giống như đã biến mất hoàn toàn khỏi cõi nhân gian vậy.

Anh đột nhiên hỏi: “Đậu Đậu Bánh Đậu, cậu thấy sao?”

Chẳng ngờ Đậu Đậu Bánh Đậu lại im lặng ba giây, cuối cùng mới thở một tiếng dài thật là dài, buồn bã nói thẳng: “Át chủ bài, tôi hận cậu… Haizzz, thôi được rồi, bạn Thanh Thanh, cám ơn sự yêu mến của bạn, tôi chính là Mặc Mặc Nhi.”

Cố Thanh sững người. Bất ngờ, quá đỗi bất ngờ! Cô không thể tưởng tượng nổi… vị tiền bối này lại mai phục trong nhóm Perfect…

Đậu Đậu Bánh Đậu lặp lại lần nữa với Thương Thanh Từ: “Tôi hận cậu!” rồi ai oán nói tiếp: “Những người bạn vừa nêu tên, tôi có thể hẹn được hai người nhưng ba người còn lại thì phải xem xem họ có nể mặt Át chủ bài của chúng ta không đã. Có điều…” Cô khẽ ho hai tiếng, Phong Nhã Tụng lập tức tiếp lời: “Có điều một trong số đó, Linh Lung Tích Thấu là fan cuồng của Thương Thanh Từ, fan cuồng ấy, em hiểu không, ừm, Thanh Thanh, em phải nghĩ cho kĩ xem có muốn bán Thương Thanh Từ cho người khác không nhé!”

“Dạ?”

Tuy mọi lời trêu chọc trong phòng chat YY đều rất tuỳ tiện nhưng cô bị ghép đôi với Thương Thanh Từ thì… quả thực… quả thực không thể đáp lại một cách tự nhiên được. Thật châm biếm! Xì!

“Không cần ba người!” Thương Thanh Từ thản nhiên nói, thể hiện ý phản đối. “Một trong số đó để Thanh Thanh hát.”

Cố Thanh chưa kịp phản ứng thì Đậu Đậu Bánh Đậu và Phong Nhã Tụng đã lần lượt ồ lên kinh ngạc. Phong Nhã Tụng vui ra mặt. “Thanh Thanh, em may hết cỡ đó nhé!”

May ư?

Cố Thanh không quan tâm có phải mình may thật hay không, toàn bộ, toàn bộ sự chú ý của cô đều đang tập trung vào đội hình minh tinh mà mình yêu thích nhất: giọng ca tuyệt nhất, người đọc thoại hay nhất, còn một người… là chính cô.

Đây là cảm giác gì nhỉ? Chính là cảm giác một ca sĩ vô danh tiểu tốt vừa mới vào vòng loại thì đột nhiên được thông báo sẽ hát cùng các ca sĩ Trương Học Hữu, Châu Kiệt Luân, Lâm Chí Huyền… còn có Ngô Ngạn Tổ tới đọc thoại nữa!!!

Cố Thanh liên tục cầm cốc thuỷ tinh làm lạnh mặt mình.

Đồ ăn của mình, đồ ăn của mình, điên rồi, sắp điên rồi, thực sự điên thật rồi…

Bình Luận (0)
Comment