Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 275

Ngươì trong bức ảnh là

Nên nói là bé gái hay là phụ nữ?

Sau khi xảy ra việc đêm đó với Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng không thể không biết ngại ngùng nói cô là một bé gái.

Đánh bóng truyền dưới ánh nắng mùa hè, tóc dài bay bay, cầm sách ngồi trên ghế dài trong vườn trường, ngón tay ngậm trong miệng, mang dáng vẻ rất nghiêm túc.

Lúc đó phạm vi hoạt động của cô trừ thư viện ra chính là sân vận động.

Giữa mặt mũi có một chút do dự, lúc đó mẹ cô bệnh nặng, Khương Thục Đồng có lẽ khả năng phải gả cho Lục Chi Khiêm, trong lòng lại bởi vì người lạ nào đó mà lo lắng thấp thỏm.

Có một thờ gian rất dài Khương Thục Đồng không muốn nghĩ đến bản thân mình vào thời điểm đó, rất không vui vẻ.

Nhưng cô không hề nhớ cô vào lúc này đã từng chụp ảnh, Cố Minh Thành là làm sao có được?

Cô của lúc đó, cô căn bản không nguyện ý nhớ lại.

Có điều những bức ảnh này, hầu như đều có dấu vết chụp trộm, bởi vì Khương Thục Đồng từ bức ảnh cô ngồi trên chiếc ghế dài nhìn thấy trước ống kính có dấu vết của lá cây.

Cố Minh Thành làm sao có được những bức ảnh này, vậy lúc đó liền bắt đầu nhung nhớ cô rồi, sao lại mặc kệ không quản cho cô gả cho Lục Chi Khiêm?

Hay là anh vốn dĩ đối với việc trêu đùa vợ của người khác rất có hứng thú sao?

Chính là đợi sau khi Khương Thục Đồng gả cho Lục Chị Khiêm, hưởng thụ khoái cảm cạy góc nhà nhà người khác.

Cố Minh Thành quay về sau năm ngày, không báo trước, không có nói với Khương Thục Đồng tiếng nào.

Lúc anh vào nhà, khương Thục Đồng chính là đang bê một đĩa mâm xôi, muốn cho mấy quả vào trà để ăn.

Bốn mắt nhìn nhau, nhung nhớ không nói lên lời.

Cố Minh Thành đi lần này, lấy cớ nói với Khương Thục Đồng là cần đi Thụy Sỹ tham gia một cuộc họp.

Dù sao nội dung cuộc họp của anh Khương Thục Đồng cũng không hiểu, cũng không hỏi.

“ Cố phu nhân mấy ngày này nhớ Anh không?”Cố Minh Thành hỏi đến.

Khương Thục Đồng nhét một quả mâm xôi vào miệng Cố Minh Thành.

Cô biết anh không thích ăn quả mâm xôi, không thích ăn đồ ngọt, nhưng cô hi vọng anh ấy có thể vì cô mà thay đổi.

Hôn nhân nếu không phải chínhlà hai người cùng bao dung cho nhau, bởi vì tình yêu mà cùng nhau thay đổi bản thân sao!

“ Dù sao Cố tổng cũng là một người rất biết trộm nha, từ trên bàn hội nghị trộm hoa, chạy đến nhà người khác trêu ghẹo vợ của người khác, loại việc như thế này, anh đều đã làm qua, em mới sẽ không nhớ anh.” Khương Thục Đồng cũng tự mình lấy một quả mâm xôi, cho vào trong miệng, kỳ thực điều cô chân chính muốn nói là việc Cố Minh Thành chụp trộm cô.

Nước mâm xôi tiết đầy cả khoang miệng.

Khương Thục Đồng thích cảm giác ngọt ngào đó.

“ Anh có trêu ghẹo em không?” Cố Minh hỏi một câu.

Từ lúc anh từ ngoài cửa bước vào, Khương Thục Đồng liền cảm thấy anh vẫn luôn kìm nén một lỗi tức giận.

Theo anh bao nhiêu năm như thế, Khương Thục Đồng biết tất cả các ngôn ngữ chỉ là làm nền

Cô vui vẻ phối hợp với kiểu này

“ Trêu trọc rồi”

“ Cũng bao gồm cả việc dưới mí mắt Lục Chi Khiêm, để cho em mang thai con của anh, đúng không?” Cố Minh Thành ngồi bên cạnh Khương Thục Đồng, kìm nén sự cứng lên của mình.

Câu nói này khiến Khương Thục Đồng cực kỳ mất mặt, cô giơ cao lòng bàn tay muốn đánh Cố Minh Thành.

Lòng bàn tay giơ cao lên lại bị Cố Minh Thành bắt lấy, giữ ngược ra sau lưng cô.

“ Mấy ngày không gặp, tính cách Cố phu nhân thay đổi lớn vậy, được nuông chiều sinh nhõng nhẽo sao? ùh? Ai cho em cái dũng khí đó, dám đánh người đàn ông của mình?” Cố Minh Thành nhìn trằm trằm đôi mắt Khương Thục Đồng.

Giữ chặt đôi tay cô muốn đánh anh, rồi chèn ép cô trên ghế sofa, bắt đầu hôn cô.

Hai người đều đã ăn quả mâm xôi, thể lỏng nước ép trong miệng hai người vẫn còn đọng lại.

Cố Minh Thành hoặc là nhẹ nhàng thăm dò, hoặc là ra vào sâu nông dụ dỗ cô.

Khiến toàn thân Khương Thục Đồng ngứa ngáy.

Vừa rồi bảo mẫu và con trai đã đi ra ngoài rồi, Cố Minh Thành ôm Khương Thục Đồng đi lên gác, xác thực là đã muốn cô rồi.

Khương Thục Đồng vẫn là rất bài xích, giãy giụa chân của mình.

“ Thực bắt anh phải cưỡng ép mới chịu ngoan ngoãn sao?” Cố Minh Thành nói ra.

Khương Thục Đồng không nói chuyện, rất buồn bực.

Cố Minh Thành tiến vào lấp đầy ổ bụng của cô.

“ Hiện tại thế nào? Ngoan rồi sao?”

“ Ngoan rồi!” Khương Thục Đồng dùng âm thanh nhỏ nhẹ hời hợt nói ra, lưng quay lại với Cố Minh Thành.

Lúc ở trên người Khương Thục Đồng, những lời nói của adam không ngừng rung lên bên tai anh.

Nếu Cố anh không muốn nói với Đồng việc tôi vẫn còn sống, thì không cần nói ra, nếu anh trước sau vẫn không thể chiến thắng được tâm lý không tự tin của bản thân mình, tôi thì không sao thế nào cũng được.

Cố Minh Thành gặp adam tại bệnh viện anh làm việc.

Adam khoác trên mình một cái áo blue trắng dài, ngọc thụ lâm phong, nhìn Cố Minh Thành một lát.

“ Cố?” tại một nơi xa lạ, gặp một người quen, đây là phản ứng đầu tiên của adam.

Cố Minh Thành thường thường quên mất, người đàn ông này cũng mang họ Cố.

Hai người đều là long phượng trong người, cực kỳ ưu tú.

Cho dù tối hôm đó, Khương Thục Đồng đã nói rồi, cả đời này đã xác định là Cố Minh Thành nhưng Cố Minh Thành vẫn là cảm thấy không tự tin, chỗ nào không tự tin cũng không nói ra được, chỉ là trực giác như vậy.

Hơn nữa, Trong bốn năm xa cách đó, anh đích xác là sợ hãi.

Trong bốn năm này, Khương Thục Đồng thực sự là ở bên người đàn ông đó, quãng thời gian ở bên adam, thực sự dài hơn do với ở bên Cố Minh Thành!

Cho nên, sự việc của adam, Cố Minh Thành tạm thời lựa chọn dấu Khương Thục Đồng.

Chỉ cần cố không hỏi, anh liền không nói.

“ Vẫn là không muốn gọi sao?” Cố Minh Thành hôn lên tai Khương Thục Đồng, khiến Khương Thục Đồng mặt tai đều đỏ gay.

Cô vẫn không nói chuyện.

Cách gọi này lần đầu tiên gọi, không cảm thấy cái gì, hơn nữa là cách điện thoại.

Nhưng thời gian lâu rồi, Cố Minh Thành lại luôn luôn nhắc chuyện đó, khiến Khương Thục Đồng lúc muốn nói, miệng như bị dán lại rồi sao cũng không mở miệng dược.

Cố Minh Thành cày cấy trên người Khương Thục Đồng, rất lâu rất lâu mới hài lòng.

Sau khi thỏa mãn, Cố Minh Thành từ đằng sau ôm lấy Khương Thục Đồng, tay sờ vào khoang bụng của cô, “ Vẫn chưa có sao?”

“ Em thể chất lạnh, có thể sinh ra Ken đã là rất không dễ dàng rồi, em dự tính cả đời này với em bé là không có duyên phận, đã xảy hai đứa rồi!” khẩu khí nói chuyện của Khương Thục Đồng mang theo sự oán hận.

Đàn ông tốt sẽ đau lòng khi người phụ nữ của mình bị xảy thai.

“ Nhưng anh vẫn muốn có một đứa con nữa! hoặc là hai đứa”

Khương Thục Đồng nhếch đôi môi, không nói gì.

“ Vậy anh để cho người phụ nữa trong album ảnh sinh cho anh!” Khương Thục Đồng tức giận nói một câu.

Giả vờ không biết người phụ nữ trong album ảnh là ai.

“ Cố phu nhân hà tất biết rõ vẫn cố hỏi, đều đã nhìn trộm rồi, vẫn còn giả vờ không biết sao?”

Khương Thục Đồng có chút mất thể diện, nhưng cô không muốn nói rõ sự việc này, vẫn luôn chết không buông cố chống đỡ, cô không biết, cô không biết!

Nếu không thì cần phải thay anh sinh con.

Anh nghĩ thật là hay đó!

Chưa qua vài hôm, Khương Thục Đồng nhận được tin tức ở bên Đúc, nói chốt an toàn phòng cháy cứu hỏa đã xảy ra vấn đề, cháy rồi, may là đám cháy tương đối nhỏ, có điều là cháy mất một số quần áo, mặt tường cũng cần phải quét vôi lại.

Khương Thục Đồng vốn dĩ chính là một người cẩn thận, bởi vì sự việc như thế, cơm không ăn được, cô muốn đi Đức xem thế nào, rất nhiều quần áo đều là hàng độc, cháy rồi thì không cách nào làm lại, hơn nữa giá cả rất đắt tiền.

Cô nhắc đến việc muốn đi Đức, Cố Minh Thành đồng ý.

Dù sao hiện tại adam cũng đang ở Thụy Sỹ.

Adam đã từng nói qua, anh ta sẽ không chủ động liên hệ với Khương Thục Đồng, Cố Minh Thành tin anh ta.

Khương Thục Đồng không đưa Ken theo, dù sao lần này đi xử lý công việc, không phải là du sơn ngoạn thủy.

May là nhân viên trong tiệm đã xử lý tương đối rồi, mấy bộ quần áo bị cháy mặc dù là hàng độc nhưng vẫn may không phải là đắt nhất, chắc vẫn có thể cứu vãn được.

Lúc Khương Thục Đồng ở trong tiệm xử lý những việc này, có một chiếc xe, đi qua trước cửa tiệm của Khương Thục Đồng, dừng lại một chút nhìn trằm trằm vào phía bên trong.

Có điều tự nhiên quay đầu Khương Thục Đồng cũng nhìn thấy chiếc xe đó.

Cô giống như trúng tà vậy, đứng ở chỗ đó, cách cánh của kính nhìn chiếc xe đó.

Ánh nắng ở bên ngoài nhức mắt, muốn nhìn người ở phía trong là nhìn không rõ được.

Giây phút Khương Thục Đồng đẩy mở cánh cửa, cửa xe cũng đã mở ra.

Adam bước ra.

Anh giống như chết rồi mà sống lại, giống như từ địa ngục quay trở lại.

Cách con đường Frankfort trồng đầy cây ngô đồng, nước mắt Khương Thục Đồng ngay lập tức rơi xuống.

Cô không lo không quản từ cầu thang chạy tới, giữa chừng có một chiếc xe lao tới suýt nữa lao vào cô, cô cũng không lo.

Cô lập tức lao vào lòng adam, dùng tiếng Đức nói chuyện, “adam! Anh chưa chết! Em luôn cho rằng anh đã chết rồi!”

Bốn năm này, Khương Thục Đồng và adam luôn luôn duy trì mối kết giao quân tử.

Đây là cái ôm đầu tiên giữa anh và cô.

Cô vui mừng phát điên.

Đã từng cho rằng sống chết đôi bờ cách trở, hôm nay lại có thể sờ trực tiếp như này.

Adam hôn lên trán của Khương Thục Đồng một lát theo lễ nghi của người Đức, “ Khương, đã lâu không gặp rôi!”

Adam lần này về Đức thu dọn đồ đạc, đã ở lại Thụy Sỹ định cư, có rất nhiều thủ tục cần quay về Đức xử lý.

Còn khương Thục Đồng lần này trong tiệm chốt an toàn phòng cháy chữa cháy xảy ra vấn đề, là do Diệp Thu giở trò, có điều cô cho là khách hàng không cẩn thận gây ra, làm hỏng chốt an toàn phòng cháy chữa cháy.Lúc nhân viên trong tiệm nói với Khương Thục Đồng cũng nói là “ Vị khách nào đó”, chắc hẳn Khương Thục Đồng cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Diệp Thu biết được tin adam chưa chết, bởi vì ngày đó cô cũng ở trong bệnh viện, đã từng hai lần gặp qua cặp vợ chồng dáng vẻ cao quý kia, biết được việc này có chút kỳ quặc, có thể tra ra hành tung của adam, thật là không dễ dàng.

Cô biết rằng, muốn cho Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành chia tay, adam là con át chủ bài cuối cùng.

Thời gian bốn năm, không phải bất cứ người đàn ông nào cũng có thể nhẫn nhịn được.

Diệp Thu biết adam về Đức thu dọn đồ đạc, biết nhà adam đi viện y học trực thuộc đại học Frankfort cần phải đi qua cửa hàng của Khương Thục Đồng, hơn nữa Diệp Thu phát hiện, adam mỗi lần đi qua cửa hàng của Khương Thục Đồng, đều sẽ giảm chậm tốc độ, nhìn một chút.

Diệp Thu đợi ở đây rất lâu mới đợi được đến cái họa cảnh adam hôn Khương Thục Đồng.

Hai người dựa vào nhau rất sát, Khương Thục Đồng cười nhẹ, ngẩng mặt nhìn adam.

Diệp Thu ở đây ôm cây đợi thỏ mấy ngày rồi, cuối cùng đã đợi được rồi.

Cô nhanh chóng chụp lại một màn này, hơn nữa còn chụp liên tiếp mấy tấm, nặc danh gửi cho Cố Minh Thành!

Dường như trải qua trận sinh tử này, có thứ gì đó, thật sự không giống trước kia rồi.

Lúc Cố Minh Thành nhận được những bức ảnh này, anh đang ở nhà.

Là Diệp Thu gửi tới cũng được, ba mẹ của adam gửi tới cũng được, hoặc bất kỳ người nào gửi tới cũng được.

Adam và Khương Thục Đồng gặp lại nhau lần nữa là sự thật, adam ôm hôn Khương Thục Đồng cũng là sự thật.

Hai người đứng dưới bóng cây ngô đồng mọc thành từng bụi, giống hệt như cặp nam nữ mới lần đầu biết yêu, Khương Thục Đồng cười, adam cũng cười

Xem ra adam cũng đã mang lời thề thốt với anh ném lên chín tầng mây rồi.

Khương Thục Đồng, chắc là vui mừng đến chết đi.

Cố Minh Thành phóng to tấm ảnh, nhìn ánh mắt của Khương Thục Đồng rất điềm tĩnh.

Vì người đàn ông này mà không làm với anh, vì người đàn ông này mà bắt anh đi chết!

Việc Cố Minh Thần trăm phương ngàn kế muốn phòng tránh, cuối cùng vẫn là xảy ra rồi!
Bình Luận (0)
Comment