Rất Yêu Tướng Công

Chương 14

Nhưng Hạ Hầu Tà Nguyệt biết nàng đang suy nghĩ cái gì lại không mở miệng giải thích, chỉ là cười nhạt một tiếng, quyến luyến hôn lên gò má nàng.

"Thật là nhột!" nàng cười né tránh, chuyển sự chú ý sang chỗ khác mở miệng, mang theo một chút tò mò nhỏ."Vậy còn nguỵen vọng thứ hai thì sao?"

"Ngươi." Nói một cách ngắn gọn mà đơn giản rõ ràng.

"Ta?" Lam Như Nhậthướng tay chỉ vào chính mình, vẻ mặt nghi ngờ.

"Ta muốn ngươi." hắn không có chút nào che giấu, tự tay vuốt ve gò má hồng của nàng, ngón cái vô tình hay cố ý xẹt qua cánh môi non mềm của nàng, nhìn vào trong mắt của nàng tồn tại khát vọng đã cất giấu bấy lâu, không hề đè nén nữa, ý nghĩ muốn nàng đã không thể thắng được tất cả.

Lam Như Nhật không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, không để chút nào trượt xuống bắp đùi của hắn, lặng lẽ lui về phía sau; nàng giờ có chút chậm chạp, nhưng vẫn không coi là quá ngu ngốc, đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cái loại ánh mắt kia, nàng rõ ràng biết được ý tứ của lời nói đó là ám chỉ đến việc gì.

"Nhật nhi, ngươi hiểu được ta muốn chính là cái gì." Hạ Hầu Tà Nguyệtkhông có lập tức đưa tay bắt trở về nàng, đứng lên hướng nàng đi đến.

Trong lời nói Hạ Hầu Tà Nguyệt toát ra dục vọng mãnh liệt nhất thời làm gương mặt Lam Như Nhật hồng lên, càng làm nàng nói không ra lời, chỉ có thể khi hắn tiến tới gần đồng thời không ngừng lui về phía sau, cuối cùng lại ngã vào trong giường.

"Tà Nguyệt. . . . . ." Trong thanh âm nàng lộ ra khẩn cầu, đưa tay chống đỡ lồng ngực của hắn đang tiến tới, vô ích mà nghĩ muốn kéo khoảng cách ra.

"Nguyện vọng nhất định sẽ thực hiện, không phải sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệt tay đưa cằm nàng tới bên môi hôn, nhìn nàng nói.

"Ách. . . . . ." Lam Như Nhật không thể nào phản bác lại, đối với lời thề son sắt mình mới vừa nói có chút hối hận.

"Nhật nhi." Hạ Hầu Tà Nguyệt khẽ gọi, cố ý để tiếng nói mềm nhu hòa hơn so ban đầu càng thêm mị hoặc người, để cho Lam Như Nhật bất tri bất giác bị thanh âm của hắn mê hoặc mà quên cái khác.

Nhưng Hạ Hầu Tà Nguyệt hiểu hành động của mình giờ phút này có chút hèn hạ, đã không muốn tiếp tục chờ tiếp nữa, ởlúc nàng còn không kịp suy nghĩ hướng tới hôn lên môi của nàng, thuận thế đè nàng ngã xuống giường, không có vội vàng tiến vào, chính là nhẹ nhàng mút hôn cánh môi hồng mềm mại của nàng, giống như là cẩn thận đối với báu vật vô cùng.

Lam Như Nhậtdưới sự dẫn dắt của Hà Hầu Tà Nguyệt, không tự chủ đáp lại hắn, hé mở môi tạo cơ hội cho hắn tiến một bước nữa vào, để cho lưỡi hắn có thểthăm dò vào trong miệng nàng, quyến rũ nàng cùng quấn quít.

Hạ Hầu Tà Nguyệt không đành lòng lui ra, khẽ vuốt thứ kia bị hắn giày xéo qua, môi càng lộ vẻ hồng diễm, không nhịn được lần nữa đặt lên.

Ánh mắt Lam Như Nhậtmờ sương, đã không thể suy nghĩ, duy nhất có thể cảm giác được là tim mình đập nhanh cùng với hơi thở của hắn vây quanh nàng.

Chỉ là hôn thôi nhưng cũng không cách nào có thể thỏa mãn được nên Hạ Hầu Tà Nguyệt rời đi cánh môi ngọt ngào xinh đẹp của Lam Như Nhật, theo cổ duyên dáng nàng xuống lưu lại ấn ký tình yêu, hai tay chẳng biết lúc nào đã cỡi quần áo nàng ra, lộ ra nàng da thịt trắng nõn.

Lam Như Nhật cảm giác có cái gì không đúng, muốn ngăn cản hắn, kế tiếp chuyện có chút không khỏi sợ hãi, hoảng sợ nghĩ muốn đẩy ra hắn.

"Ta sẽ không làm thương tổn ngươi." Hạ Hầu Tà Nguyệt hiểu nàng đang sợ điều gì mà vỗ về.

"Nhưng mà . . . . ." Lam Như Nhật không nhịn được muốn nói gì, nhưng lời nói lần nữa tan biến tại lúc Hạ Hầu Tà Nguyệt hạ xuống môi nàng; không cho nàng có cơ hội lần nữa cự tuyệt, thái độ của hắn đã có thể rõ ràng hiểu được.

Tối nay, chính là nàng đã thuộc về hắn.

Từ phương Đông thái dương từ từ mọc lên, ánh sáng màu vàng từng đợt từng đợt từ cửa sổ chiếu rọi vào, chiếu xuống hai thân thể đang ở trên giường quấn quít.

Hạ Hầu Tà Nguyệt đã sớm tỉnh ngủ, nhìn chăm chú vào người nhỏ nhắn trong ngực mình đang ngủ say trong mắt tràn đầy yêu thương; hiểu chính mình tối hôm qua quả thật đã làm mệt muốn chết nàng rồi, ngay cả biết được nàng vẫn là xử nữ vẫn chưa biết việc đời, không cách nào chịu đựng cái kia mãnh liệt đòi hỏi, nhưng vẫn là không nhịn được một lần lại một lần muốn nàng, thẳng đến nàng rốt cuộc không chịu nổi ngủ mê man, hắn mới không đàng lòng mà dừng lại.

Vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, ánh mắt của hắn rất là thỏa mãn, ánh mắt thủy chung chưa từng rời đi nàng. Đối với hắn mà nói, cứ như vậy mà nhìn nàng cả đời cũng không sao.

Tựa hồ ngủ được không yên, Lam Như Nhật mi khẽ nhíu lên, làm Hạ Hầu Tà Nguyệt không nhịn được muốn đưa tay đem nó vuốt lên; mà hành động kia hiển nhiên làm cho nàng tỉnh ngủ, mắt khép chặt sau đó mở ra.

"Tà Nguyệt. . . . . ." Lam Như Nhật vô ý thức gọi, vừa mới từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt, theo thói quen từ trong ngực hắn kề đi, lại phát hiện chỉ là vừa động nhẹ nhàng một cái liền đổi lấy toàn thân đau nhức.

"Như vậy có hay không khá hơn chút?" Bàn tay to của Hạ Hầu Tà Nguyệt ấn xoa bên hông nàng, có vẻ có chút đau lòng. Cho dù là nữ nhânkinh nghiệm phong phú, đang bị cái kia mãnh liệt đòi hỏi cũng không tránh được mệt mỏi suy sụp, huống chi nàng là xử nữ. Lần hoan ái kia thế tất sẽ làm nàng ắt sẽ làm nàng hôm nay không xuống giường được. Cho tới giờ khắc này, Hạ Hầu Tà Nguyệt mới hiện lên áy náy, hắn thật sự là chuyển động quá nhiều.

Bên hông truyền tới nhiệt độ cùng lực đạo ấn vừa phải và nhu thuận để cho Lam Như Nhật thoải mái nheo lại mắt mà hưởng thụ hắn săn sóc, đáng tiếc không thể kéo dài quá lâu, khi nàng ý thức dần dần rõ ràng, một màn đêm qua hiện ngay trước mắt thoáng qua, để cho nàng cuối cùng nhớ lại tối hôm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ như lửa.

Như thế nào tổ chức ăn mừng sinh nhật cho hắn ngay cả đến mình cũng biến thành lễ vật. . . . . .

Lam Như Nhật rất không được tự nhiên mà xê dịch thân mình, theo bản năng nghĩ muốn chạy trốn cảnh trước mắt làm cho nàng xấu hổ.

Hạ Hầu Tà Nguyệtmắt híp lại, lật người liền đem nàng đè ở phía dưới, tạo thành tư thế hắn ở trên nàng ở dưới mập mờ. Bất kể là nguyên nhân gì, hắn đều không thích nàng có hành động thoát đi.

Ánh mắtLam Như Nhậtlung lay nhất thời không biết nên nhìn hướng nào, không cách nào nhìn thẳng mặt của Hạ Hầu Tà Nguyệt, cũng không ý kiến đến trên cánh tay hắn có dấu tay hình bán nguyệt, trên vai lại còn vô số dấu răng, không cần nghi ngờ cũng biết đó là do nàng lưu lại ở đó.

Nhất thời vẻ ngu ngơ qua đi, lần nữa trên mặt Lam Như Nhậtửng đỏ, nếu lúc này ở trên mặt đất có một cái động thì chắc nàng nhất định sẽ không chút do dự mà chui vào đó.

Hạ Hầu Tà Nguyệtđem vẻ mặt hay thay đổi của nàng thu hết vào mắt, bên môi thoáng cười, bàn tay to bất ngờ khoác lên trước ngực nàng.

"Tà Nguyệt!" Lam Như Nhật sợ hãi kêu lên tiếng, mắt trừng lớn nhìn về phía hắn.Vẻ thẹn thùng trên mặt vẫn không tan, bộ dáng khả ái làm cho người khác muốn một hớp nuốt vào.

"Ngươi cuối cùng chịu nhìn ta rồi?" Dĩ nhiên biết nàng xấu hổ, nhưng Hạ Hầu Tà Nguyệt cũng không muốn để cho nàng vẫn trốn tránh.

"Ta. . . . . ." Ánh mắt không nhịn được lại bắt đầu phiêu di* (* hình như là mơ màng hay sao ấy, ta cũng k rõ lắm).

"Ta không hy vọng ở ngươi phía trước còn không có khôi phục thể lực lại đến một lần nữa." Khẽ vuốt ve nàng gò má, Hạ Hầu Tà Nguyệt thấp giọng nói xong, cùng giọng nói ôn nhu kia ngược lại trong mắt hắn phải không cho phép nhận sai dục vọng cuồng liệt.

"Ngươi thật là bá đạo. . . . . ." Rốt cục Lam Như Nhật nhìn hắn thấp giọng oán trách; thân thể còn đau, nàng tuyệt không muốn lại trải qua hoan ái như tối hôm qua.

"Cái đó cũng chỉ đối với ngươi." hắn không có chút cảm giác nào không đúng, nói xong trực tiếp không bỏ được lại đem sức nặng đè ở trên người nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt thân thể chuyển một cái, biến đổi vị trí hai người.

Đừng. . . . . .

Lam Như Nhật lại bị thuyết phục, không nhịn được ở trong lòng thở dài. Mỗi lần chỉ cần hắn nói như vậy, loại cảm giác đó mình đối với hắn mà nói là đặc biệt nhất, nàng sẽ cảm thấy vui vẻ, sau đó thì liền quên cái khác.

"Quá giảo hoạt rồi. . . . . ." Tuy rằng đây là Chu Du đánh Hoàng Cái*, một cái nguyện đánh một cái nguyện chịu đựng, nhưng nàng vẫn là nhịn không được lẩm bẩm

* Trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Hoàng Cái là viên tướng xuất hiện từ ngày đầu, theo giúp Tôn Kiên đánh Đổng Trác và Lưu Biểu. Khi Tào Tháo áp sát Giang Đông, Hoàng Cái đứng vào hàng ngũ các võ tướng quyết tâm chống Tào.

Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải dụng tâm làm kế khổ nhục. Biết Sái Trung, Sái Hòa (2 nhân vật hư cấu, là em của Sái Mạo) sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt 2 họ Sái, để mượn 2 gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về. Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng. Do tin của Sái Trung, Sái Hòa đưa về, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật.

Đến đêm 20 tháng 11, sau khi Gia Cát Lượng cầu được gió đông, Hoàng Cái làm tiên phong, dẫn đầu đội thuyền chiến tiến sang thủy trại quân Tào, danh nghĩa là hàng Tào, nhưng khi tới nơi liền phi thẳng tới trại Tào nổi lửa tấn công. Tào Tháo đại bại rút chạy, Hoàng Cái bị trúng mũi tên do Trương Liêu bắn, ngã xuống nước, nhưng được Hàn Đương cứu sống.

Công lao trấn trị các quận huyện của Hoàng Cái không được Tam Quốc diễn nghĩa nhắc tới.

Chu Du (chữ Hán: 周瑜; 175 - 210) , tên tự là Công Cẩn (公瑾), là danh tướng của nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Trong bộ truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa của nhà văn La Quán Trung có viết rằng do Chu Du đẹp trai và rất giỏi âm luật nên được gọi là Mỹ Chu Lang (美周郎). Ông là một nhà quân sự tài ba, chuyên về thủy chiến, chức vụ chính thức là Đại Đô Đốc (Grand Admiral), nên được gọi là Chu Đô Đốc. Chu Du nổi tiếng với chiến thắng ở sông Xích Bích trước quân Tào Tháo, là trận chiến lớn nhất thời đó.

Hoàng Cái (chữ Hán: 黃蓋) là công thần khai quốc nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Hạ Hầu Tà Nguyệt tất nhiên nghe lời của nàng, chỉ là cười nhạt cũng không phủ nhận. Nhất thời tỉnh táo qua đi, mệt mỏi làm cho cảm giác buồn ngủ ập đến, làm Lam Như Nhật mí mắt không ngừng cụp xuống.

"Nếu mệt thì ngủ một lát đi." hắn biết được tình trạng của nàng, quan tâm nói.

"Ngươi không mệt?" Nàng mạnh mẽ dùng một tia khí lực cuối cùng chống dậy hỏi, tràn đầy nghi hoặc, cảm giác so với nàng, tinh thần của hắn tựa hồ là phải tốt nhiều lắm rồi, nhưng khí lực của hắn so với nàng càng nhiều. . . . . .

"Không mệt." trong lời nói của hắn hiển nhiên hiểu trong đầu nhỏ nàng đang suy nghĩ cái gì, xen lẫn một chút ý cười, đưa tay chải vuốt ái tóc dài đen nhánh của nàng.

"Vậy tại sao ta lại mệt như vậy. . . . . ." Lam Như Nhật thanh âm càng ngày càng nhỏ, ý thức từ từ mơ hồ.

"Ngủ tiếp đi một chút sẽ khá lên." Hắn dỗ dành.

Tiếng đáp lại không cách nào chống cự nồng nặc cơn buồn ngủ nữa, nàng chuyển động tìm vị trí thoải mái nhất, giống như mèo dính ở trên người hắn.

"Thế nào?" Hạ Hầu Tà Nguyệt thấy nàng vừa mới khép mắt lại liền mở ra, giọng nói êm ái hỏi.

Lam Như Nhật ngây ngô nhìn hắn nhìn xuống, tiến lên hôn vào má hắn. "Ta yêu ngươi."

Cuối cùng nhớ rõ nói. Ngay từ lúc tối hôm qua hắn đang bên tai nàng nói với nàng lời này, thời điểm đó nàng liền muốn nói như vậy cho hắn biết, chỉ là khi đó thật mệt mỏi quá, làm cho nàng không kịp nói ra liền bị cơn buồn ngủ xâm nhập.

Ánh mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt chuyển sang mềm mại nhu hòa, dồn hết tất cả tình yêu ở trên trán nàng hạ xuống một nụ hôn.

"Ta cũng yêu nàng.”
Bình Luận (0)
Comment