Rể Hổ Hào Môn

Chương 17


Khi Trần Thanh Xuyên đang ngủ thì đột ngột bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, Trần Thanh Xuyên đoán chắc là sẽ có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, dù rằng người gọi điện thoại cho anh chính là ông cụ Trần, người đang đứng ở đỉnh cao quyền lực trong tập đoàn Đại Minh.
Bấm vào nút nghe máy, Trần Thanh Xuyên hỏi ông cụ trong video: "Ông gọi cháu gì thế? Có phải ông lại đang ấp ủ ý đồ xấu gì để lừa cháu đúng không?”
"Làm gì có.

Cháu nhìn nụ cười của ông xem, rõ là từ ái, đây rõ ràng là nụ cười tràn ngập tình thương mà ông nội dành cho cháu trai.”
Ông cụ trong video đúng thật là đang cười tươi rói, nhưng ông ấy càng cười càng tươi rói thì Trần Thanh Xuyên lại càng cảm thấy sắp có chuyện xấu xảy ra.
Ba năm trước, cũng chính sau khi nhìn thấy nụ cười tươi rói này, Trần Thanh Xuyên bị ông cụ đá đến nhà người ta ở rể.
Mà hôm nay Trần Thanh Xuyên lại nhìn thấy nụ cười ấy một lần nữa, sao anh có thể không đề phòng cảnh giác được cơ chứ.
Quả nhiên Trần Thanh Xuyên đề phòng là đúng, bởi vì ngay sau đó ông cụ liền nói: “Với năng lực của cháu, ông thấy nếu chỉ đảm nhận vị trí tổng giám đốc của một chi nhánh tỉnh thì quá lãng phí nhân tài, vị trí đó không thể thể hiện hết năng lực và tài hoa của cháu được.”
"Nếu đã như vậy, ông sẽ giao cho cháu thêm một nhiệm vụ, từ nay trở đi, cháu sẽ đến công ty của Tô Tuyết để làm việc! Ông tin rằng với năng lực của cháu, chỉ cần sau khi tan làm ở công ty Tô Tuyết, cháu lại bỏ ra một phần năm sức lực của mình thì cũng có thể hoàn thành xuất sắc công việc của chi nhánh tỉnh!”
Thoạt nghe thì có vẻ như ông ấy đang khen ngợi năng lực của Trần Thanh Xuyên, nhưng đó là vấn đề cốt lõi ư? Vấn đề cốt lõi không hề nằm ở đó, mà nằm ở việc Trần Thanh Xuyên phải đến công ty của Tô Tuyết làm việc!

"Ơ này, tại sao chứ? Khó khăn lắm cháu mới chịu đựng được đến khi kì hạn ba năm kết thúc, tại sao ông lại còn nhét cháu vào công ty của cô ấy làm gì chứ?”
"Ông nội, cháu phản đối, cháu nghiêm túc phản đối.

Cháu có thể cảm thông cho việc ông nhớ nhung mối tình lúc tuổi trẻ, nhưng ông không thể cứ bắt cháu bù đắp nuối tiếc cho ông như thế mãi được! Vả lại, cháu và Tô Tuyết chẳng hề có chút tình cảm gì với nhau, sao ông lại cứ nhất định phải buộc hai chúng cháu lại với nhau mới được thế?”
"Cháu không làm, kiên quyết không làm đâu.

Lần này cho dù ông có nói gì đi chăng nữa, cháu cũng không đồng ý!”
Thái độ của Trần Thanh Xuyên rất kiên quyết, anh sẽ không bao giờ đến công ty của Tô Tuyết.
Trần Thanh Xuyên thừa hiểu ông nội anh có ý gì, chẳng qua là muốn anh và Tô Tuyết có cơ hội ngày ngày ở chung, vun đắp tình cảm.
Anh chắc chắn sẽ không đi, khó khăn lắm anh mới được “giải phóng” sau kì hạn ba năm, lần này chắc chắn anh sẽ không nhảy vào cùng một cái hố ấy nữa.
Thấy thái độ kiên quyết của Trần Thanh Xuyên, ông cụ nói: "Không đi? Nếu như cháu kiên quyết không đi, vậy thì ông sẽ sa thải chức vụ của cháu trong tập đoàn, sau đó đóng băng hết tất cả tài sản của cháu!”
Lại là chiêu này, nhưng Trần Thanh Xuyên lại chẳng hề sợ hãi, hiện giờ anh đã biến thành kiểu càng bị áp bức tàn nhẫn thì sẽ phản kháng càng mạnh mẽ.
"Ông đóng băng đi, đóng băng càng sớm càng tốt, đóng băng muộn còn không được ấy!”
"Chỉ cần ông đóng băng tài sản của cháu, thì cháu sẽ lập tức rời khỏi nhà họ Trần.


Cháu không tin, với năng lực của bản thân mà cháu lại không nuôi nổi chính mình!”
Trần Thanh Xuyên thực sự tức giận, sao lại có kiểu ông nội như thế này chứ, cứ nhất định phải ép anh và Tô Tuyết bên nhau mới được, thật sự quá đáng giận!
Thấy Trần Thanh Xuyên phản đối mãnh liệt đến vậy, ông cụ trong video chẳng thể nói gì thêm nữa, mà chỉ thở dài một tiếng.
Bởi vì ông biết rõ, hiện giờ Trần Thanh Xuyên đã bị ép buộc đến mức cực hạn rồi, nếu như ông còn tiếp tục ép buộc anh thêm nữa thì sẽ thật sự phản tác dụng, đến lúc đó, Trần Thanh Xuyên thật sự rời khỏi nhà họ Trần, ra ngoài tự lập nghiệp một mình, thì cái mà anh mất đi chỉ là tài nguyên và quan hệ, nhưng cái mà nhà họ Trần mất đi thì lại chính là một người lãnh đạo ưu tú.
Buộc Trần Thanh Xuyên ra khỏi nhà họ Trần chắc chắn không phải là điều mà ông cụ muốn, cho nên ông không thể lại ép buộc anh thêm nữa.
Sau một lúc im lặng, ông cụ bắt đầu ho khan.
Sau đó thì thấy ông cụ lấy tay che miệng, nhưng khi ông bỏ tay ra, Trần Thanh Xuyên đột nhiên nhìn thấy lòng bàn tay của ông có dính máu!
Trần Thanh Xuyên lập tức hoảng sợ: “Ông nội, sao ông lại ho ra máu, ông bị làm sao vậy?"
Ông cụ vội vàng nắm tay lại che, sau đó lấy khăn giấy lau miệng: “Không có chuyện gì, làm gì có máu, cháu nhìn nhầm rồi!”
Trần Thanh Xuyên sao có thể nhìn nhầm được chứ? Một đốm đỏ thẫm giữa lòng bàn tay khô vàng nhăn nheo, không phải máu thì chẳng lẽ là son môi?
Nhưng dù cho Trần Thanh Xuyên có gặng hỏi thế nào, ông cụ vẫn cứ trả lời là không sao cả, bảo anh cứ yên tâm làm tốt công tác của tổng giám đốc chi nhánh tỉnh là được.
"Nếu như cháu đã không muốn đến công ty của Tô Tuyết làm việc, vậy thì ông nội sẽ không ép cháu nữa, cứ như vậy đi!"

"Ông nội, tôi đến công ty của Tô Tuyết đi làm, cháu thật sự đi, cháu lập tức liên lạc với cô ấy, đây chỉ là việc nhỏ..."
Mặc dù ông cụ ép Trần Thanh Xuyên phải kết hôn với Tô Tuyết, nhưng thực ra ông cụ rất yêu thương anh, mà Trần Thanh Xuyên cũng thật lòng hiếu thảo với ông cụ.

Vậy nên vào lúc này, đừng nói là bảo Trần Thanh Xuyên đến công ty Tô Tuyết làm việc, cho dù là bảo anh phải lấy mạng mình để đổi lấy sức khỏe cho ông cụ thì anh cũng sẽ không chút do dự!
Thế nhưng khi Trần Thanh Xuyên nhắc đến việc chuẩn bị về nhà thăm ông cụ thì lại bị ông từ chối.
Hơn nữa sau đó ông cụ còn nói: “Ông không hề ép cháu đến công ty của Tô Tuyết, là cháu tự đồng ý đi đấy nhé."
"Đúng, đúng, là cháu tự đồng ý, cháu đảm bảo sẽ không đổi ý, nhưng ông phải đồng ý để cháu về nhà thăm ông chứ!”
Nhưng không, ông cụ vẫn kiên quyết không đồng ý, sau đó lại còn cúp điện thoại.
Trong lòng Trần Thanh Xuyên tràn ngập sự lo lắng, nằm trên giường nhưng anh không ngủ được, thế là vội vàng bò dậy.
Sau đó anh lập tức gọi điện thoại cho Tô Tuyết: “Tôi muốn đến công ty cô làm việc, sắp xếp cho tôi chức vụ nào cũng được, nhưng đừng tiết lộ thân phận của tôi."
Tô Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại thì Trần Thanh Xuyên đã kết thúc cuộc gọi.
Ngoại trừ việc ngạc nhiên, Tô Tuyết còn cảm thấy khó hiểu Trần Thanh Xuyên, không biết muốn làm gì.
Mà lúc này, Trần Thanh Xuyên đã gọi điện thoại cho Triệu Hồng Vũ, bảo cô ấy chuẩn bị vé máy bay, anh muốn về nhà càng sớm càng tốt.
Lúc Triệu Hồng Vũ nghe được Trần Thanh Xuyên kể chuyện ông cụ ho ra máu, cô ấy tỏ ra hết sức kinh ngạc: “Lạ thế nhỉ? Tháng trước chị có về nhà một chuyến, lúc đó các chuyên gia trong bệnh viện của tập đoàn nhà mình đang kiểm tra sức khỏe của mọi người mà.

Các chuyên gia cũng nói, ông cụ vô cùng khỏe mạnh, trong vòng năm năm tới chắc chắn sẽ không mắc phải bệnh nặng, sao đột nhiên lại nôn ra máu được chứ?"

Vô cùng khỏe mạnh? Trần Thanh Xuyên nghe vậy thì cũng rất kinh ngạc, nhưng rõ ràng anh đã nhìn thấy ông cụ ho ra máu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nhớ lại biểu hiện của ông cụ trong cuộc gọi video vừa rồi, Trần Thanh Xuyên dường như đã đoán được điều gì đó.
Sau khi dặn dò Triệu Hồng Vũ tạm thời không cần chuẩn bị vé máy bay, Trần Thanh Xuyên lập tức gọi điện về cho người trong nhà.
Ngay sau đó, Trần Thanh Xuyên nhận được một tin tức từ người trong nhà...
Sáng sớm hôm nay, ông cụ sai người chuẩn bị một chén máu gà, không biết dùng để làm gì.
Còn dùng để làm gì nữa, đương nhiên là dùng để lừa gạt cháu trai rồi!
Sau khi biết được điều này, Trần Thanh Xuyên tức giận đến mức dậm chân, lập tức gọi lại cho ông cụ.
"Ông nội, ông lừa được đấy, vì muốn lừa cháu đồng ý mà ông dùng cả máu gà để diễn khổ nhục kế cơ đấy, ông đúng là cái đồ chuyên gia gài bẫy cháu trai!”
Thế nhưng, ông cụ lại vẻ mặt tươi cười đáp lại: “Cháu là cháu trai quý báu của ông, ông thương cháu còn không hết, sao lại nỡ gài bẫy cháu được cơ chứ!”
"Ông tìm được một bài thuốc dân gian, người ta bảo là lúc ho khan, chỉ cần bôi chút máu gà lên môi là sẽ khỏi ngay.

Ông còn nghĩ bụng bảo không biết có thần kì như thế không, vừa hay lúc nãy ho khan, thế là ông mới chấm một ít máu gà lên tay thử xem sao.

Ôi, cháu cũng thấy đấy, bài thuốc dân gian này đúng là có tác dụng thật...”.

Bình Luận (0)
Comment