Rể Hổ Hào Môn

Chương 5


“Trời ơi, tượng vàng trên đầu xe là ký hiệu của Rolls Royce đúng không?”
“Đương nhiên rồi, nếu không anh tưởng là tượng vàng Oscar à? Tôi nói anh nghe, đó là Rolls Royce Cullinan đấy, giá bán của xe mui trần là hơn sáu triệu đấy! Người có thể sở hữu một đoàn xe Cullinan thế này, quả thật là tỷ phú rồi, không được, tôi nhất định phải đăng lên vòng bạn bè…”
Theo lý mà nói thì phục vụ của nhà hàng năm sao phải rất có mắt nhìn, xe bình thường sẽ không thể nào lọt vào mắt họ.

Nhưng đoàn xe Cullinan tối nay thật sự đã khiến bọn họ kinh ngạc, đây đâu phải là đoàn xe, đây là những tờ tiền đỏ sống sờ sờ mới đúng!
Đám phục vụ trong nhà hàng vô cùng kinh ngạc, nhưng Trần Thanh Xuyên thì lại cảm thấy vô cùng bình thường, thậm chí còn thấy hơi quê mùa.

Vì vậy, khi cô gái kia bước xuống xe, đến gần, Trần Thanh Xuyên nói thẳng: “Chị Hồng Vũ, chị có thấy quê mùa không?”
Cô gái tên Triệu Hồng Vũ, năm nay ba mươi tám tuổi, là người đại diện phụ trách Tập đoàn Đại Minh ở tỉnh này.

Mặc dù đã gần bốn mươi, nhưng dáng vẻ của chị ta, sự lả lướt của chị ta vẫn có thể khiến đàn ông mê như điếu đổ, khiến người ta cảm thấy phấn khích.

Cúi đầu đánh giá bộ váy trễ ngực và vớ da màu đen trên người mình một cái, Triệu Hồng Vũ mới nhìn về phía Trần Thanh Xuyên.

“Bộ nào quê mùa? Bộ nào quê mùa cậu nói tôi nghe xem, bây giờ tôi đã thoát rồi, đang cho cậu xem sự thời thượng đấy.



Trần Thanh Xuyên che trán: “Được rồi, tôi không nói bộ đồ trên người chị, tôi nói đoàn xe kìa!”
Triệu Hồng Vũ nở nụ cười duyên dáng, sau đó vẫy vẫy tay với đoàn xe: “Có nghe thấy không, mau cút xéo!”
Một câu nói, đoàn xe mười mấy chiếc Cullinan mau chóng quay xe chạy về, đủ để thấy uy thế của Triệu Hồng Vũ.

Mà cho dù là một Triệu Hồng Vũ có uy thế như vậy, trong phút chốc đã cung kính quỳ xuống đất, hành lễ theo kiểu cổ xưa với Trần Thanh Xuyên.

Trần Thanh Xuyên không hề ngăn cản, mà anh cũng không ngăn được, việc này là khắc trong xương cốt của Triệu Hồng Vũ rồi.

Nhà họ Trần sáng lập ra Tập đoàn Đại Minh đã tồn tại mấy trăm năm, tổ tiên của Triệu Hồng Vũ cũng vẫn luôn là đầy tớ cho nhà họ Trần, vì vậy bọn họ đã đi theo nhà họ Trần mấy trăm năm, cách hành lễ kiểu cổ xưa này cũng được truyền mấy trăm năm, nói theo lời mà Triệu Hồng Vũ từng nói thì là: Ở trước mặt người nhà họ Trần, cô ấy sẽ luôn là đầy tớ.

Đương nhiên, Trần Thanh Xuyên không hề có ý xem cô ấy là đầy tớ, anh vẫn luôn xem cô ấy như một người chị.

Sau khi Triệu Hồng Vũ hành lễ xong, Trần Thanh Xuyên mau chóng dìu cô ấy dậy, giúp cô ấy phủi đi bụi trên đầu gối.

Mặt Triệu Hồng Vũ nở nụ cười cưng chiều, đưa tay vuốt nhẹ má của Trần Thanh Xuyên: “Cậu chủ, cậu chịu khổ rồi.


“Làm gì có chịu khổ, ba năm nay tôi sống khá nhẹ nhàng, chị không biết những ngày tháng nằm ăn và chờ chết này thoải mái thế nào đâu.


Trần Thanh Xuyên vừa nói xong, Triệu Hồng Vũ đã tiếp lời, hỏi: “Bị Tô Tuyết xem thành đồ bỏ đi, bị Tô Quân gọi là đồ thiểu năng rất thoải mái sao?”
Rất rõ ràng, trước khi Triệu Hồng Vũ đến đã điều tra qua rồi, hơn nữa còn điều tra một cách tường tận.

Sự thật đúng là như vậy, thậm chí cô ấy đã có quyết định: “Chỉ cần cậu chủ đồng ý, tôi lập tức cho người xử bọn họ!”
Trần Thanh Xuyên hiểu rõ Triệu Hồng Vũ không phải đang nói đùa, vì vậy anh phẩy phẩy tay: “Không cần, cũng không đến mức này, tôi sẽ xử lý.

Đúng rồi, chị Hồng Vũ, lần này chị đến đây để làm gì, chắc không phải chỉ đơn thuần là đến thăm tôi đâu nhỉ?”
Đương nhiên không phải, Triệu Hồng Vũ nói với Trần Thanh Xuyên: “Ông cụ biết cậu và Tô Tuyết dây dưa mãi mà không đến được với nhau, nên bảo tôi đến thông báo cho cậu biết, bắt đầu từ ngày mai, tất cả nghiệp vụ của Tập đoàn Đại Minh ở tỉnh này sẽ do cậu phụ trách.


Khi lời này truyền vào trong tai, Trần Thanh Xuyên đã hiểu ngay ý của ông cụ…

Thằng nhóc cháu không phải muốn ly hôn sao? Ly hôn đi, kỳ hạn ba năm đã đến, ông đồng ý, nhưng cháu có ly hôn rồi cũng phải ở lại đó, ông không tin hai đứa ở chung một tỉnh cùng làm kinh doanh, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp mà vẫn không có chút chuyện gì!
“Ông cụ này, làm gì mà cứ gán ép sự tiếc nuối cả đời ông ấy lên đầu tôi thế, haiz!”
“Đáng đời, ai bảo cậu được lòng ông cụ nhất…”
Gần hai giờ sáng mới ngủ được, nên khi Tô Tuyết thức dậy đã là bảy giờ rưỡi.

Hôm nay Tập đoàn Đại Minh muốn đến thị sát, lãnh đạo của Liên hiệp thương mại tỉnh sẽ đi cùng, thời khắc quan trọng thế này mà cô lại dậy trễ.

Việc này khiến Tô Tuyết rất sầu não, trong lòng oán thán tất cả đều tại Trần Thanh Xuyên, mặc dù Trần Thanh Xuyên không có vén mí mắt cô không cho cô ngủ, nhưng ba năm nay cô đã quen rồi, nói chung là mỗi khi có chút chuyện không vui, chắc chắn cũng là do Trần Thanh Xuyên ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, không phải cũng phải!
Sau khi vội vàng vệ sinh xong, Tô Tuyết thay quần áo, mang giày cao gót nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Kết quả càng gấp càng xảy ra chuyện, khi đi xuống bậc thang phía trước đứng không vững, khiến cổ chân bị trẹo, đau đến ngồi phịch xuống đất.

Cô cố gắng chống đỡ muốn lên xe, nhưng đến đi còn chẳng đi được, đừng nói là đạp ga.

Vì vậy, cô vô thức kêu: “Trần Thanh Xuyên, mau ra đây lái xe cho tôi!”
Vừa kêu xong, Tô Tuyết mới ý thức được tối qua Trần Thanh Xuyên đã rời khỏi đây rồi.

Kỳ lạ, trong lòng cô lại có hơi mất mát, ba năm nay cô đã quen với sự tồn tại của Trần Thanh Xuyên.

Quần áo bẩn rồi, Trần Thanh Xuyên; đồ điện hư rồi, Trần Thanh Xuyên; bỏ quên tài liệu ở công ty rồi, Trần Thanh Xuyên; buổi tối đói nhưng lại không muốn ăn đồ ăn ngoài, Trần Thanh Xuyên…
Không biết từ lúc nào, cô đã quen mỗi khi gặp vấn đề thì tìm Trần Thanh Xuyên.

Mặc dù cô không thích dáng vẻ cà lơ phất phơ không ra gì của Trần Thanh Xuyên, thậm chí cô vẫn luôn cảm thấy anh không được tích sự gì cả, nhưng cho đến bây giờ, lần đầu tiên Trần Thanh Xuyên lần đầu rời khỏi cô, cô mới phát hiện anh không phải là không có ưu điểm, hơn nữa ưu điểm của anh còn vô cùng chói lọi, đó là rất đáng tin tưởng.


Chỉ cần là chuyện cô dặn Trần Thanh Xuyên làm, anh đều chưa từng khiến cô thất vọng, chắc chắn sẽ làm đến vô cùng hoàn hảo.

Mà lúc này, Trần Thanh Xuyên lại không có ở bên cạnh cô, cô cảm thấy hình như chiếc chân phải bị trẹo đó của mình, bình thường thì không cảm thấy gì, nhưng một khi không bình thường thì thật là khó chịu, khiến cô vô cùng không quen.

“Trần Thanh Xuyên, cái tên trứng thối này, tôi cần anh rồi, tại sao anh lại không ở đây!”
Lúc vô thức oán hận Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết cảm thấy trong lòng mình hình như có hơi ấm ức…
Sau đó, cô gọi điện thoại cho Trần Thanh Xuyên, nói cho anh biết bây giờ cô cần phải đến công ty, nhưng bị trật chân rồi.

Trần Thanh Xuyên cũng không hề nghĩ nhiều, dù sao hôm nay phải ký thỏa thuận ly hôn, gặp mặt sớm hay gặp mặt trễ cũng chẳng có gì khác biệt, nên anh đồng ý.

Sau khi trở về nơi ở, Trần Thanh Xuyên lái xe đưa Tô Tuyết đến công ty.

Trên đường đi, Tô Tuyết đề cập đến chuyện tối qua Lưu Chấn chuyển sai tài khoản.

.

Bình Luận (0)
Comment