Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1073

Chương 1073

Nghe những lời đàm tiếu này, Liễu Kim Sinh bất giác nhíu mày, nhìn lại Lý Dục Thần một lần nữa.

Liễu Chấn Võ nói: “Hóa ra là cậu Lý, nghe danh cậu đã lâu! Xưa nay nhà họ Liễu chúng tôi không thù không oán với cậu Lý, không rõ vì cớ làm sao mà cậu lại đánh Liễu Húc?”

“Tôi mới là người đánh cậu ta, không liên quan gì tới cậu Lý”, chị Mai bỗng nhiên mở miệng nói.

Mọi người lại được một phen sững sờ đổ dồn lại nhìn chị Mai.

Liễu Chấn Võ cũng ngẩn người. Ông ta biết quan hệ giữa Nhất Chi Mai và Liễu Kim Sinh, năm xưa, ông ta cũng từng gặp Nhất Chi Mai nên không dám ăn nói lỗ mãng như đám người trẻ tuổi mà còn phải xem ý của Liễu Kim Sinh, nếu như Nhất Chi Mai trở về nhà họ Liễu thì ông ta còn phải gọi bà ta là chị dâu.

Liễu Kim Sinh lắc đầu: “Không thể nào, tôi biết công phu của A Húc tới đâu, nếu bà ra tay thì không thể nào cậu ta lại không biết được”.

Chị Mai cười khẩy: “Liễu Kim Sinh, ông cho rằng tôi vẫn là người phụ nữ bị ông đuổi khỏi nhà hai mươi năm trước ư?”

Lời này vừa nói ra, mọi người lại tiếp tục rì rầm bàn tán.

Ai nấy đều đánh hơi được mùi có chuyện hay để nghe.

Bình thường, nếu muốn bàn tán chuyện của Tông Sư thì dù có nói trộm sau lưng cũng vẫn phải thận trọng, vậy mà hôm nay bọn họ lại có thể ngồi nghe trực tiếp.

Liễu Kim Sinh thở dài: “A Mai, trước đây tôi có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn chờ bà. Tôi bảo A Húc tới mời bà cũng là bởi muốn nối lại tình xưa”.

Với tư cách là một Tông Sư, ông ta chịu nói ra lời như vậy đã là hiếm thấy lắm rồi. Ở trong mắt người ngoài, chắc hẳn ông ta phải rất nặng tình với Nhất Chi Mai. Nếu chuyện này được lan truyền thì chắc hẳn sẽ trở thành giai thoại một thời.

Tiếc là Nhất Chi Mai đã nhìn thấu ông ta, bà ta mắng: “Hứ! Nỗi khổ? Nỗi khổ gì? Chẳng phải là nhà họ Liễu các ông chê xuất thân của tôi thấp hèn, xem thường dân giang hồ hay sao? Nếu ông thực sự có lòng thì tại sao sau khi ông trở thành gia chủ rồi, ông không tới tìm tôi? Ông biết rất rõ tôi đang ở đâu”.

“A Mai, năm đó tôi đã nói rồi, đợi tới khi tôi đột phá lên Tiên Thiên thì không còn ai có thể ngăn cấm được tôi nữa. Giờ tôi đã làm được rồi. A Mai, trở về đi, trở lại bên tôi đi, tôi đón bà về nhà họ Liễu, không còn ai dám nói ra nói vào gì bà nữa”.

Liễu Kim Sinh nói xong, mọi người đều giật mình.

“Cái gì? Ông ta đã đột phá lên Tiên Thiên rồi ư?”

“Ôi, nếu vậy thì vị trí Tông Sư số một Nam Giang năm nay không còn gì phải bàn cãi nữa rồi nhỉ?”

“Trời ạ, Tiên Thiên, nghĩa là còn cao hơn cả Tông Sư, là đỉnh cao đích thực của võ đạo! Nếu còn lên cao hơn nữa là sẽ thành tiên nhỉ?”

Ngay cả mấy vị Tông Sư ở đây cũng thay đổi sắc mặt.

Chỉ có Hà Trường Xuân là không thèm để ý chút nào.

Lý Dục Thần để ý thấy trong đám đông có hai ánh mắt lóe lên sự hưng phấn và ý chí chiến đấu đang nhìn Liễu Kim Sinh.

Nhất Chi Mai cười: “Chúc mừng Liễu Đại Tông Sư nhé! Chúc mừng ông trở thành Tiên Thiên! Tiếc là tôi chẳng hứng thú gì với ông hết, càng không hứng thú bước vào nhà họ Liễu các ông”.

“A Mai, bà không muốn chung sống với một cường giả Tiên Thiên ư? Đi với tôi thì bà muốn gì tôi cũng có thể cho bà!”

“Dừng! Đúng là không biết xấu hổ!”, sư phụ Vinh nói: “Người ta đã nói là không hứng thú với ông rồi, ông còn mặt dày mày dạn, thế mà cũng là Tông Sư à!”

Liễu Kim Sinh sầm mặt lại, trừng mắt nhìn sư phụ Vinh.

Bình Luận (0)
Comment