Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1234

Chương 1234

“Con gái của thánh nữ đương nhiên chính là thánh tử. Mỗi một thánh tử đều sẽ được đưa về thánh địa, tiếp nhận kiểm tra huyết mạch, để xem có phải Thiên Ma chuyển thế hay không”.

Lý Dục Thần nhíu mày.

Đây là điều anh chưa bao giờ nghĩ đến.

“Thánh địa Ma giáo ở đâu?”

“Haha, cậu quá đề cao tôi rồi. Làm sao tôi biết được thánh địa Ma giáo ở đâu chứ? Không phải cậu đã từng đi qua bí cảnh Hoang Trạch sao?”, Nguyên Định Nhất nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, thăm dò hỏi: “Nơi đó là thánh địa Vu tộc, Vu Ma thượng cổ cùng tồn tại, hẳn là sẽ có manh mối, sao cậu lại không biết cái gì vậy?”

Lý Dục Thần trầm tư.

Lối vào bí cảnh đã đóng lại.

Sau khi anh lấy được kiếm Huyền Minh, con rồng kia đã trốn thoát, không có rồng trợ giúp, lấy năng lực hiện tại của anh, không mở được kết giới bí cảnh.

Mà quan trọng là cho dù đi vào, anh cũng không đánh lại con rồng kia, lại càng không biết bên trong tòa thành cổ kia còn có cái gì nữa.

Bây giờ vẫn chưa phải là lúc đi, ít nhất cũng phải đợi đến khi trải qua đợt lôi kiếp thứ hai mới được.

Nghĩ tới đây, anh mơ hồ cảm giác được một chút sát ý đến từ hư không xa xôi.

Đây là dấu hiệu lôi kiếp giáng lâm.

Thứ lôi kiếp tầng hai cũng sắp đến rồi.

Nhưng loại dấu hiệu này sẽ kéo dài bao lâu, anh cũng không biết.

Có người rất nhanh, có người lại phải chờ đến cả đời cũng vẫn mãi ở trong loại cảm giác này.

Sau khi trải qua lôi kiếp tầng một, anh đã được sư môn ca tụng là người đầu tiên trong vòng năm trăm năm qua.

Cũng không biết lôi kiếp tầng hai sẽ có mãnh liệt đến mức nào?

Lý Dục Thần không nói lời nào, Nguyên Định Nhất cũng không đoán ra được suy nghĩ của anh.

Nhưng ông ta có thể cảm giác được tâm cảnh của Lý Dục Thần dao động, đây chính là mục đích mà ông ta nói ra những lời này.

Đối với một người tu hành bước vào Tiên Thiên, chỉ có làm tâm trí của người đó xúc động, mới có khả năng dao động tâm cảnh của người đó.

Chỉ có khi làm dao động tâm cảnh của anh, Nguyên Định Nhất mới có cơ hội đào thoát.

Mà khúc mắc của Lý Dục Thần chính là thảm án diệt môn của nhà họ Lý, là mẹ của anh Cung Lăng Yên.

“Nhóc con, bây giờ cậu đã hiểu rồi chứ, cậu sẽ vĩnh viễn không có khả năng báo thù cho nhà họ Lý, tính toán ra, từ trên xuống dưới nhà họ Lý đều là do mẹ cậu Cung Lăng Yên hại chết! Chẳng lẽ cậu còn có thể đi tìm giết mẹ mình sao?”

“Bà ấy còn sống?”

“Còn sống, đương nhiên còn sống! Thánh nữ Ma giáo, làm sao lại dễ dàng chết được! Chỉ là bà ta phạm phải sai lầm lớn, sao Ma giáo có thể dễ dàng tha cho bà ta?”

Lý Dục Thần nhớ tới ảnh ma mượn cơ thể Trương Diễm Diễm để nói mẹ mình vẫn còn sống, chỉ là bị cầm tù ở vùng đất Cửu U, chịu hết cực hình bị lửa Địa Ngục thiêu đốt, sống không bằng chết.

Nghĩ tới đây, giống như có một tảng đá nặng nề đập vào trong lòng anh, khiến anh khó chịu không nói ra được.

Khí thế ngang ngược vẫn luôn bị đè nén kia lại phun trào cuồn cuộn như núi lửa một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment