Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1376

Chương 1376

Lý Dục Thần lấy làm lạ, anh không thân cũng chẳng quen với ông chủ Hầu, tại sao ông ta lại giúp anh?

Trong lòng Bạch Kính Đình không muốn đánh cược nữa. Bởi vì vừa rồi ông ta đã được mục sở thị châm pháp của Lý Dục Thần, ông ta không cho rằng chuyện khi nãy có điều gì khuất tất.

Nhưng Bạch Phương Hưng lại nghĩ khác. Dường như điều ông chủ Hầu nói cũng chính là điều mà Bạch Phượng Hưng muốn, cho nên ông ta đồng ý rất sảng khoái.

“Tốt, cược thêm một ván nữa, chỉ có điều tôi phải tăng thêm tiền cược”, ông ta nói.

“Ồ?”, Lý Dục Thần thấy thú vị: “Ông muốn tăng lên bao nhiêu?”

“Tôi muốn cược toàn bộ tài sản của cậu!”

Ông chủ Hầu không ngờ Bạch Phương Hưng lại đòi cược tài sản.

Ông ta thoáng thót tim. Phen này chơi lớn rồi đây, ông ta vừa mới chọn đứng về một phe, bỏ nhà họ Bạch, chọn nhà họ Lý.

Với ông ta mà nói, đây là một vụ cá cược quan trọng của đời người.

Nhưng một khi bọn họ cược lớn như thế thì rất có thể ông ta sẽ đắc tội cả hai bên cùng một lúc.

Nếu vậy thì cho dù kết quả thắng thua của nhà họ Bạch và nhà họ Lý còn chưa rõ thì ông ta cũng đã thua rồi.

Đám đông ở đầu đường trở nên kích động, ai nấy sắc mặt ửng hồng, trong mắt ngập tràn sự hưng phấn của dân cờ bạc, như thể mọi người đều đem toàn bộ tài sản của mình ra cược vậy.

Bạch Kính Đình kinh ngạc và sầu lo nhưng không nói gì.

Ông ta là chủ gia tộc, lúc này tuyệt đối không thể làm trái lại. Nếu như ông ta phản đối quyết định của chú ba thì nội bộ nhà họ Bạch sẽ hình thành hai phe đối lập, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào đều sẽ gây ra chia rẽ nội bộ.

Lúc này, ông ta chỉ có thể kiên định đứng về phía chú ba, âm thầm cầu nguyện trong lòng rằng, có Trường Xuân đạo pháp của Bạch Vân Quan hỗ trợ cho chú ba, có lẽ chú ba thật sự có thể thắng được Lý Dục Thần.

Nếu vậy, thể diện của nhà họ Bạch vừa bị mình làm mất sẽ được vãn hồi trở lại, đồng thời cũng có thể báo thù cho mối thù bị trúng một mũi tên của bố ông ta.

Về phần thể diện của bản thân, Bạch Kính Đình không hề để tâm, cùng lắm thì không làm gia chủ nữa, sau này yên tâm làm bác sĩ là được.

Lý Dục Thần nói: “Đánh cược toàn bộ tài sản của tôi ư? Ông có biết tài sản của tôi có bao nhiêu không? Ông có cược nổi không?”

Bạch Phương Hưng bật cười thành tiếng: “Cậu cho rằng nhà họ Lý vẫn là nhà họ Lý hai mươi năm trước hay sao? Hiện tại cậu chỉ có một mình, nhà họ Lý ở kinh thành không có nổi một mảnh ngói, cậu thì có tài sản gì chứ?”

Lý Dục Thần lắc đầu: “Xem ra đạo trưởng Kim Tam Mộc trước khi rời đi không nói gì với ông về tôi. Không biết làm thế nào mà ông lại làm giám viện được”.

Bạch Phương Hưng cười khẩy: “Người như cậu mà cũng xứng được Kim sư huynh nhắc tới à?”

Đương nhiên Lý Dục Thần có thể lấy Thiên Đô lệnh ra để Bạch Phương Hưng quỳ xuống ngay tại chỗ nhưng đây không phải là điều anh muốn. Hơn nữa, nơi này cũng không phải là Bạch Vân Quan. Ở đầu đường phố phường tấp nập không thích hợp để sử dụng Thiên Đô lệnh.

“Được, vậy thì không nói chuyện Kim đạo trưởng, chỉ nói một chút về tài sản của tôi thôi”, Lý Dục Thần nhìn về phía Lâm Mộng Đình đứng bên cạnh: “Mộng Đình, hiện tại, tập đoàn Kinh Lý của chúng ta có bao nhiêu tài sản?”

“Lần trước, sau lễ đính hôn…”, nhắc đến chuyện đính hôn, Lâm Mộng Đình hơi đỏ mặt, ngập tràn hạnh phúc: “Tài chính thực tế của tập đoàn Kinh Lý đã vượt quá sáu mươi tỷ. Vì còn có tài sản vô hình mà nhà họ Tiền và các nhà khác góp vốn nên ông Lang đã bảo chị Hân Đồng chịu trách nhiệm quản lý, mời chuyên gia tới tiến hành hạch toán tài sản và định giá. Hiện tại, khối tài sản thực tế của tập đoàn Kinh Lý khoảng hơn chín mươi tỷ, giá trị tập đoàn được định giá hơn hai trăm tỷ. Anh sở hữu hơn năm mươi phần trăm cổ phần, nói cách khác, hiện tại khối tài sản của anh ít nhất là một trăm tỷ”.

Bình Luận (0)
Comment