Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1428

Chương 1428

Sau khi ra quyết định, Lý Dục Thần cao giọng hô lớn: “Ba người các ông nghe theo hiệu lệnh của tôi, tôi đếm tới ba, các ông liền cùng nhau chạy đến nơi hẻo lánh phía sau đại điện”.

Ba người không hiểu tại sao lại phải chạy đến góc hẻo lánh ở sau điện, nơi đó rõ ràng là góc chết, cách cửa điện xa, một khi góc đó bị chặn lại sẽ không thể chạy thoát được.

Nhưng nếu Lý Dục Thần nói như vậy, bọn họ lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, sôi nổi đáp lời: “Được!”

Lý Dục Thần bắt đầu đếm: “Một… Hai…”

Vừa đếm, anh vừa dùng lực, gậy như ý trong tay đột nhiên phun ra mấy đám mây khói màu tím, cản mây đen cuồn cuộn lui về sau vài phần.

Quỷ Vương cũng vung vẩy cờ xí, âm phong vùng lên, mây dày sống lại.

“Ba!”

Lý Dục Thần hô xong, đột nhiên thu hồi Tử Vân Như Ý.

Anh vừa thu lại gậy như ý, mây tím đột nhiên biến mất, mây đen đè ép xuống.

Bên kia, ba người Tiêu Minh Hạc, Bạch Phương Hưng, ông chủ Hầu dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía nơi hẻo lánh bên trong nhất đại điện.

Ông chủ Hầu chạy chậm nhất, nhưng may mà vừa rồi ông ta trốn đông trốn tây vốn cách góc hẻo lánh kia khá gần, lúc Tiêu Minh Hạc chạy tới còn túm lấy ông ta chạy một đoạn.

Cuối cùng, ngay trước khi mây đen dày đặc đè xuống, ba người chạy xuyên qua dưới mây mù.

Chờ đến khi vào trong góc, bọn họ mới biết được tại sao Lý Dục Thần bảo bọn họ trốn vào đây.

Bởi vì địa thế nơi này hơi cao hơn các chỗ khác, vừa khéo là tại Tây Càn vị, vùng đất Cực Âm cũng có dương vị. Khi mây đen sà xuống đất, cuồn cuộn tràn qua cả tòa đại điện như nước thủy triều, chỉ lộ ra góc hẻo lánh chỗ bọn họ.

Đương nhiên nó chỉ là nhất thời, dần dần, lớp mây đậm đặc như mực này vẫn sẽ tràn qua.

Mặc dù không biết đó là gì, nhưng ba người đều có thể cảm nhận được khí âm hàn trong đó, một khi bị đụng phải, e rằng sẽ ngay lập tức biến thành cương thi.

Bọn họ không khỏi lo lắng cho Lý Dục Thần.

Bởi vì lúc này Lý Dục Thần đã hoàn toàn bị mây đen bao phủ.

Sau khi thu lại Tử Vân Như Ý, Lý Dục Thần dùng sức ném Thiên Đô lệnh ra ngoài.

Thiên Đô lệnh bao bọc lấy hơn chục ngàn âm linh, bay xuyên qua mây mù, vạch ra một đường bay ngay giữa mây đen, bay ra khỏi cửa điện, rơi vào trong bóng đêm.

Lý Dục Thần không thể quan tâm đến hậu quả sau khi Thiên Đô lệnh mất khống chế, âm linh tản ra ngoài.

Bởi sau lưng anh, mấy con thi quỷ đã bò lên trên bệ đá, nhoài đến trên người Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần không để ý đến những con thi quỷ này, tay phải anh cầm kiếm Huyền Minh vung ra một đường kiếm khí, bổ về phía Quỷ Vương trước mặt.

Quỷ Vương vung vẩy cờ U Minh Quỷ, chặn lại kiếm khí.

Kiếm khí chém ngang âm khí nồng nặc, bổ vào mặt cờ, tuy không thể phá nổi cờ quỷ, lại ngăn cản bước chân của Quỷ Vương.

Thân thể Quỷ Vương khẽ ngửa ra sau, hơi sững lại, dường như không nghĩ tới một kiếm này của Lý Dục Thần lại có uy lực lớn như vậy.

Nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, nó liền vung cờ quỷ ép xuống. Trên cờ quỷ, ngoài mây mù ra còn có từng tia khí đen bắn ra.

Bàn tay lớn khác của Quỷ Vương cũng duỗi về phía Lý Dục Thần, muốn bóp cổ anh.

Một con thi quỷ há miệng, cắn vào sau cổ Lý Dục Thần.

Bình Luận (0)
Comment