Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 196

Chương 196

Lâm Lai Nghi hừ lạnh: “Sao, lấy bố ra dọa tôi đấy à? Em trai tôi sợ chứ tôi thì không”.

Viên Quốc Thành đứng cạnh cười ha ha nói: “Ây da, mọi người đều là người nhà cả, có chuyện gì vậy ta? Thu Thanh, không phải là anh nói chú cái gì, nhưng chuyện này là chú sai rồi. Trong lòng mọi người đều biết chuyện giữa chú và Lai Phong, song, chú cũng không nên để đám trẻ nhúng tay vào, còn làm bị thương người ta. Chị chú đang nổi nóng, chú cũng hiểu mà đúng không? Ha ha…”

Nghiêm Tuệ Mẫn biết Viên Quốc Thành là một kẻ rất nham hiểm.

Ông ta nói như hót, Lâm Thu Thanh là em nên cũng khó mà cãi lại.

Nhưng nếu không nói gì thì mọi áp lực sẽ đè hết lên người Lý Dục Thần.

Nghiêm Tuệ Mẫn có chút đau lòng con rể.

Ngày đầu tiên tới cửa, vốn nên vui vẻ lại gặp phải một con cọp cái.

Lý Dục Thần dựa vào trên sô pha, nhìn Lâm Lai Nghi nói: “Người do tôi đánh, nếu anh ta không phục thì tôi có thể chịu chút vất vả để đánh anh ta thêm lần nữa”.

Lâm Lai Nghi nổi giận, chỉ vào Lý Dục Thần quát: “Được, giỏi lắm! Chờ coi, cậu sẽ bị báo ứng sớm thôi. Cháu tôi chịu khổ bao nhiêu thì tôi sẽ bắt cậu trả lại gấp đôi!”

Bà ta nói xong bèn xoay người rời đi.

Viên Quốc Thành nhún vai với Lâm Thu Thanh nói: “Hầy, Thu Thanh à, anh cũng không giúp được chú”.

Ông ta lắc đầu rồi đi theo Lâm Lai Nghi ra ngoài.

Bỗng dưng họ lại nghe thấy Lý Dục Thần nói: “Từ từ đã”.

Hai người xoay thân, mắt nhìn Lý Dục Thần hỏi: “Sao, sợ rồi à? Giờ sợ thì vẫn còn kịp, chỉ cần cậu nói ra người đứng sau sai khiến mình là ai, tôi sẽ không gây khó dễ cho cậu, còn sẽ cho cậu rất nhiều tiền”.

Lý Dục Thần cúi xuống bắt đầu nhặt tiền trên mặt đất lên.

Lâm Lai Nghi lạnh lùng nhìn, khóe môi không khỏi cong lên.

Những người khác cũng cau mày.

“Dục Thần, cậu…”

Nghiêm Tuệ Mẫn khó chịu như nuốt phải con ruồi.

Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy hết sức khó hiểu.

Lý Dục Thần vô cùng nghiêm túc nhặt tiền trên mặt đất lên rồi xếp thành một cục trên tay.

Sau đó, anh đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Lai Nghi.

“Người có thể sai khiến tôi ấy hả, còn chưa sinh ra đâu! Muốn trả thù cho cháu trai bà thì cứ việc tới, lúc nào tôi cũng đợi. Còn tiền này, tôi trả cho bà, bốn mươi bốn ngàn bốn trăm tệ, không thiếu một tờ”.

Anh nói xong, giơ tay lên ném thẳng về phía bà ta.

Lâm Lai Nghi hoảng sợ, không biết là quên né hay không né kịp mà cứ thế nhìn số tiền kia đập lên mặt mình.

Trong phòng khách lập tức yên tĩnh như chết.

Chỉ còn tiếng tiền rơi lả tả bay tứ tung rồi rớt đầy đất.

Lâm Lai Nghi ngây người.

Bà ta lớn vậy, đến giờ đều là mình lên mặt chứ chưa ai dám đối xử với bà ta như vậy.

Tức giận, xấu hổ, không cam, đủ loại cảm xúc lập tức ập tới.

“A!”

Bình Luận (0)
Comment