Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 282

Chương 282

Sư phụ Vinh nói: “Còn trên Tông Sư thì sao à, cậu nghĩ có rất nhiều Tông Sư sao, cả tỉnh Nam Giang này cũng chỉ có hai Tông Sư, một là Hà Trường Xuân đã sống ẩn dật ở Tiền Đường, người còn lại là Liễu Kim Sinh – Tông Sư Dũng Thành”.

Chị Mai nói: “Liễu Kim Sinh không chỉ là Tông Sư, nhà họ Liễu còn là gia tộc lớn nhất trong các thế lực ở Dũng Thành”.

“Chị Mai, chị gây thù gì với Liễu Kim Sinh thế?”, Lý Dục Thần hỏi.

Chị Mai sầm mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt như xuyên qua bức tường nhìn đến một nơi cực kỳ xa xôi.

Lý Dục Thần biết bà ta có điều khó nói: “Thế này nhé, chị Mai và mọi người tạm thời đừng đi đâu cả, đợi tôi ba ngày, ba ngày sau mọi người hãy đưa ra quyết định”.

Khi Mã Sơn trở lại, Lý Dục Thần đã về đến nhà rồi.

“Mấy thứ em cần đúng là khó mua thật, anh phải chạy khắp cả thành phố Hòa đấy”.

Mã Sơn than phiền, ném một túi lớn xuống đất.

Đá Phốt phát, quặng sắt, mica, mã não, than chì…

Bột vàng, đồng thau, chu sa… và hai đồng bạc có niên đại hai mươi năm.

Cuối cùng là một xấp giấy vàng, hai cây bút lông và một bình rượu Hùng Hoàng.

Lý Dục Thần tiện tay cầm một cục đá lên, ước lượng bằng tay rồi lại đặt xuống.

“Thế nào, đồ vật không sai chứ?”

Mã Sơn lờ mờ đoán được Lý Dục Thần muốn làm cái gì.

Lý Dục Thần nói: “Chất lượng bình thường, nhưng ở trong thành có thể mua được như này cũng không tệ, dù sao đủ dùng. Chỉ là chu sa và giấy vàng này kém quá rồi”.

Mã Sơn nói: “Vậy anh đi mua lại”.

Lý Dục Thần suy nghĩ, cảm thấy bảo Mã Sơn mua mấy thứ này cũng thật sự đã làm khó anh ta, liền nói:

“Bỏ đi, anh Mã Sơn, để em nghĩ cách, ngày mai anh đến chỗ môi giới làm thủ tục sang tên đi”.

Nói xong anh đẩy hai va li tiền đến trước mặt Mã Sơn.

Mã Sơn ngây người, ngờ vực mở vai li ra.

Tuy Lý Dục Thần đã không chỉ một lần làm ra chuyện khiến anh ta kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy hai va li đầy tiền, anh ta vẫn thiếu chút nữa rớt hàm luôn.

“Cục cưng của anh! Dục Thần, em kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Anh ta không ngừng lắc đầu thở dài, “Bây giờ anh tin rồi, anh thực sự tin rồi!”

“Cái gì mà anh tin rồi?”

“Anh tin em thật sự có thể tổ chức một bữa tiệc hôn lễ khiến nhà họ Lâm hài lòng trong vòng ba tháng, à không, là lễ đính hôn. Dù sao, về sau em nói cái gì, anh đều sẽ tin”.

Lý Dục Thần cười cười, nói: “Đi đi, gọi cả Đinh Hương, chúng ta cùng ăn một bữa ngon”.

Ngày hôm sau, Đinh Hương gọi điện thoại cho chị Mai, biết được quán cơm Thân Dân tiếp tục buôn bán ít nhất ba ngày thì đi làm rồi.

Mã Sơn thì lái xe đến chỗ môi giới làm thủ tục.

Bình Luận (0)
Comment