Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 552

Chương 552

Cô bé này, phải cho một bài học.

“Bệnh của Tiền Nhược Vọng hơi kỳ lạ, lần đầu tiên tôi đi khám rõ ràng không nặng, chỉ là mệt mỏi tích nhiều năm, nhưng nền tảng cơ thể rất tốt, không có vấn đề lớn, đơn thuốc của tôi kê cũng không sai. Nhưng lần thứ hai đi khám, lại phát hiện bệnh của ông ta nặng thêm, nhất thời tôi không tra ra được nguyên nhân”.

Hồ Sư Ước nói tiếp.

“Nếu cậu Lý có thời gian, không ngại cùng tôi đi khám, cũng giúp tôi xác nhận, có phải tôi già rồi hoa mắt, kê nhầm đơn thuốc không?”

Lý Dục Thần biết, Hồ Sư Ước chưa chắc thực sự không nhìn ra bệnh của đối phương, ông ta muốn báo ơn Lý Dục Thần, có ý muốn kéo gần quan hệ giữa anh với nhà họ Tiền ở Tiền Đường.

Đó là gia chủ thế gia đệ nhất Giang Nam đó!

Trong lòng Lý Dục Thần không có ý bám víu trèo cao, huống hồ với quan hệ của anh với Tiền Khôn, còn đi quan hệ với Tiền Nhược Vọng, thực ra cũng là dư thừa.

Nhưng hôm nay anh cũng không có việc gì, cũng thuận theo tâm ý của ông cụ Hồ, đi xem gia chủ thế gia đệ nhất Giang Nam là nhân vật thế nào.

Hồ Sư Ước đích thân đi tiếp đón Tiền Hân Đồng.

Lý Dục Thần bất giác cảm thấy kỳ lạ.

Hồ Sư Ước là thánh thủ Hạnh Lâm quốc y Tiền Đường, được gọi là thái đẩu của ngành y, địa vị tôn quý thế nào.

Cho dù nhà họ Tiền được gọi là thế gia đệ nhất Giang Nam, ở Tiền Đường, địa vị không ai sánh bằng, cũng không đến mức cần Hồ Sư Ước đích thân ra tiếp một vãn bối, cũng không phải Tiền Nhược Vọng đến.

Hồ Sư Ước cũng nhìn ra điều thắc mắc của Lý Dục Thần, cười nói: “Chốc nữa cậu gặp cô cả nhà họ Tiền này sẽ biết. Hồ Sư Ước cũng có chút danh vọng ở Tiền Đường, không sợ ai, nhưng lại không dám đắc tội với cô Tiền này”.

Ở phòng tiếp khách của Đồng Khánh Đường, Lý Dục Thần đã gặp được Tiền Hân Đồng.

Cô ta cầm quạt đàn hương dát ngà voi, khoanh hai tay trước ngực, dựa vào hiên cửa.

Cả bộ sườn xám gấm trắng nõn nà như ngọc giống như làn da của cô ta, đôi mắt long lanh, khóe mắt xếch lên một góc mang vài phần quyến rũ trời sinh, miệng nhỏ môi mỏng, kết hợp với khuôn mặt tinh tế, nhìn thế nào cũng có phong thái bích ngọc người đẹp Giang Nam. Duy chỉ có trước ngực tròn đầy nhô lên thêu một bông hoa đào đỏ máu hình thành sự đối lập rõ ràng với cả bộ màu trắng, vô cùng yêu dị.

Khóe mắt đuôi mày của Tiền Hân Đồng như biết cười, ý cười này lại kiêu ngạo như vậy, lạnh nhạt như vậy, có ý không muốn người ta thân cận.

Lý Dục Thần cũng không thể không thừa nhận, cô ta rất đẹp.

Nhưng cô ta quá phú quý bức người, cho người ta cảm giác cách xa vạn dặm, nhìn từ xa thì được, nhìn gần như không có chút hứng thú.

So sánh ra, Lâm Mộng Đình tốt hơn cô ta nhiều, ít nhất là vẻ đẹp có thể lại gần kết thân.

Tiền Hân Đồng nhìn Lý Dục Thần một cái, có lẽ là thấy kỳ lạ một thanh niên làm sao lại sánh vai cùng Hồ Sư Ước.

Nhưng cũng chỉ nhìn một cái, mà cái nhìn này cũng không phải nhìn thẳng, mà là liếc một cái.

Lý Dục Thần lại thản nhiên nhìn cô ta.

Khi ánh mắt của anh lướt qua đóa hoa đào rực rỡ tươi đỏ trước ngực cô ta, anh cảm nhận được hai ánh mắt tràn đầy ý thù địch khác.

Đó là ánh mắt của người đàn ông phía sau Tiền Hân Đồng.

Bình Luận (0)
Comment