Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 575

Chương 575

“Thì có hai người ở đây mà”, Hướng Binh nói: “Lâm Mộng Đình thì sao, cô cả nhà người ta là hoa khôi trong trường, đó mới gọi là nể mặt, chứ tôi thì nể cái gì”.

“Ha, thôi khỏi nói. Lâm Mộng Đình đó đã chọc tức cậu Từ rồi. Cậu Từ người ta mời rượu, cô ta lại không thèm nể mặt, khiến tất cả mọi người đều sượng mặt”, Vương Văn Tĩnh nói.

Hướng Binh nói: “Không thể nào, Lâm Mộng Đình không phải là người kiêu ngạo như vậy, e là không phải chỉ có mời rượu đơn thuần đúng không?”

Vương Văn Tĩnh khoác tay Hướng Binh, dịu dàng nói: “Ai da anh Hướng đừng hỏi nữa, chúng ta đi lên thôi, tới trễ là lỡ mất trò hay đấy”.

Hướng Bình gật đầu, bèn cùng Vương Văn Tĩnh, Cù Hạo Dân cùng nhau đi vào.

Những lời bọn họ nói, Lý Dục Thần đều nghe thấy, tất nhiên lễ tân cũng nghe thấy.

Lễ tân chỉ vào Lý Dục Thần và Đinh Hương nói: “Hai người này cũng là sinh viên Nam Giang, nhưng không có thiệp mời, nếu mọi người có quen thì dẫn anh ta vào với”.

Vương Văn Tĩnh liếc mắt nhìn họ một cái, thấy họ ăn mặc bình thường thì khinh thường nói: “Ai mà quen biết họ? Đây là buổi tiệc cao cấp, cần có thiệp mời, không có tức là không được mời, tại sao chúng tôi phải dẫn vào!”

“Không có thiệp mời thì không được vào hả?”, Lý Dục Thần chỉ Hướng Binh: “Thế thì anh ta có hả?”

“Xí, anh mà đòi so với cậu Hướng nhà chúng tôi hả? Không hứng thau nước tự xem lại mình coi, có xứng xách dép cho cậu Hướng hay không?”, Vương Văn Tĩnh cười lạnh nói.

Cù Hạo Dân cũng mỉa mai nói: “Muốn chen chân vào giới thượng lưu thì phải có thực lực. Kiếp sau đầu thai lại đi nha!”

Hướng Binh nhíu mày, nói: “Quên đi, nếu đã là bạn học thì cùng vào đi”.

Hướng Binh đã nói như vậy, Cù Hạo Dân và Vương Văn Tĩnh cũng không tiện nói nhiều.

“Cậu Hướng, anh đúng là tấm lòng bồ tát, thảo nào người ta thường nói anh là người tốt”, Vương Văn Tĩnh lại nịnh nọt, vô cùng khinh bỉ nhìn Lý Dục Thần và Đinh Hương nói: “Cậu Hướng tốt bụng dẫn hai người vào. Lát nữa lên lầu đừng có nói là chúng tôi dẫn vào nhé, mấy người không sợ mất mặt, nhưng tôi thì có!”

Dứt lời, lại kéo mạnh cánh tay Hướng Binh, dán chặt vào người anh ta, đi vào trong.

Lý Dục Thần cũng không quan tâm, kéo tay Đinh Hương đi vào.

Sau khi lướt qua hành lang, quản lý trông thấy góc mặt Lý Dục Thần thì cảm thấy quen quen, bèn đi tới hỏi lễ tân:

“Lúc nãy có ai mới vào thế?”

Lễ tân nói: “Là cậu Hướng”.

“Không phải, tôi hỏi hai người đằng sau ấy”.

“Tôi không biết, nói là sinh viên Giang Nam đến tham dự buổi tiệc, nhưng không có thiệp mời”.

Quản lý dõi theo bọn họ mãi đến khi bọn họ đi vào thang máy.

Ngay khoảnh khắc ấy, quản lý bỗng nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra cách đây không lâu ở hội sở.

Đây chẳng phải là vị sát thần đã đánh Phó tổng Trương của tập đoàn Thông Ích liệt giường, đến cả ông lớn nhà họ Cao còn phải cư xử lịch sự lễ phép với anh hay sao!

Sao giờ tên kia lại đến đây?

Quản lý hoảng sợ, vội vàng chạy tới phòng làm việc của bà chủ Quan Nhã Lệ.

Bình Luận (0)
Comment