Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 884

Chương 884

Khó khăn lắm mới đến được bên cạnh Tạ Hồng Lăng, cô ta giơ tay định giải huyệt vị trên người Tạ Hồng Lăng.

Nhưng điểm mấy cái liền lại không hề có hiệu quả, ngược lại còn khiến Tạ Hồng Lăng đau đớn hơn.

“Đây là thủ pháp gì?”, cô gái áo đỏ kinh ngạc: “Gần trấn Lâm Hoang sao lại có cao thủ như vậy? Chẳng lẽ là người của phái Âm Sơn?”

Tạ Hồng Lăng lắc đầu nói: “Chắc không phải là người của phái Âm Sơn đâu, lần này Tiểu Thanh nhảy ra ngoài, cắn thương không ít người, đều là do anh ta chữa khỏi, cô bé Lam Điền này chính là một trong số đó. Từ lúc nào người của phái Âm Sơn đi lo chuyện sống chết của dân chúng trên trấn chứ?”

Lam Điền nói: “Chú Lý là người tốt. Chị à, chị không cần lo lắng, đợi trời sáng, chú ấy sẽ đến thả chị”.

Tạ Hồng Lăng nói: “Sư tỷ, hay là đợi đến trời sáng đi…”

Cô gái áo đỏ nổi giận nói: “Hừ, người của Bách Hoa Cốc, từ lúc nào phải dựa vào người khác đến cứu, tỷ sẽ đưa muội về núi, để bà bà ra tay cứu muội”.

Tạ Hồng Lăng nói: “Cũng chỉ đành vậy thôi”.

Cô gái áo đỏ nhìn Lam Điền bên cạnh một cái, nói: “Cô bé này căn cốt không tệ, đưa về núi đi”.

Lam Điền lắc đầu: “Em không về cùng các chị đâu”.

“Nhóc con, em biết bao nhiêu người muốn đến Bách Hoa Cốc học nghệ không? Em đến Bách Hoa Cốc, học bản lĩnh, tương lai sẽ không ai có thể ức hiếp được em!”, cô gái áo đỏ nói.

“Em cũng không đi”, Lam Điền kiên quyết nói: “Em muốn về nhà”.

Cô gái áo đỏ cười lạnh lùng nói: “Vậy cũng không do em quyết định được”.

Nói xong liền cuốn tay áo, cuốn cả Tạ Hồng Lăng và Lam Điền lên, bước đi như bay, bay nhảy qua những rừng núi ngọn cây.

Lam Điền được bao bọc trong lụa đỏ, không có sức giãy dụa, chỉ nghe thấy tiếng giò vù vù bên tai.

Tạ Hồng Lăng nói: “Sư tỷ, nhà cô bé ở ngay gần đây, đưa cô bé về núi, cũng nên nói với người nhà cô bé một tiếng chứ”.

Cô gái áo đỏ nói: “Vào Bách Hoa Cốc là đã cách biệt thế tục, chúng ta đều họ Tạ, không hề có liên quan qua lại với người nhà trước đây, nói với không nói có gì khác nhau? Chẳng phải cũng phải đi ư, dứt khoát sạch sẽ, tránh để lại nhớ nhung”.

Lý Dục Thần đưa theo Nghiêm Cẩn vào rừng cây, phát hiện trận pháp mà mình bày trí đã bị phá hỏng, còn cô gái đó cũng biến mất.

Từ dấu vết dưới đất nhìn ra, không giống như thú hoang làm.

Thú hoang thông thường không thể xông phá trập pháp của anh, trừ phu là yêu thú.

Dưới đất có một con dao chặt củi, bên cạnh còn có đống cành cây đã cháy hết.

Lý Dục Thần nhặt con dao chặt củi lên, đưa theo Nghiêm Cẩn đến nhà họ Lam.

Lam Ba Tử và cụ Nham Sơn còn đang ngủ ngon lành, thím Lam đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Lý Dục Thần đến, vui vẻ chào hỏi: “Ôi, cậu Lý, cậu về rồi à?”

“Thím Lam, đây là con dao chăt củi của nhà thím phải không?”

“Thím Lam nhìn một cái nói: “Đúng thế, làm sao thế?”

Bình Luận (0)
Comment