Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 977

Chương 977

Lý Dục Thần không có hứng thú với chuyện buôn bán, nhưng thật ra chị Mai đã trộm thứ gì đó của đảo Cửu Long, để Liễu Kim Sinh phải gánh trách nhiệm, chung quy lại cũng phải giải quyết chuyện này, anh liền hỏi:

“Nhà họ Trần muốn làm chuyện gì sao? Đảo Cửu Long có nhân vật gì lợi hại à?”

Hoàng Tổ Hùng nói: “Đảo Cửu Long từ xưa đã là nơi do hải tặc trên biển chiếm cứ, dân cư trên đảo đều biết võ, vô cùng hung hãn. Bây giờ trên đảo có ba người đứng đầu, lần lượt là Lục Kính Sơn, Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn. Ba người này đều là cao thủ võ đạo, đặc biệt trong đó Lục Kính Sơn có tu vi cao nhất. Đảo Cửu Long và nhà họ Liễu thành phố Dũng vẫn luôn bất hòa, Lục Kính Sơn và Liễu Kim Sinh đã từng đánh một trận ở biển Hoa Đông, hai người đại chiến ba ngày ba đêm, chẳng phân biệt được cao thấp. Về phần Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn, nghe nói vũ lực cũng không thua kém gì Lục Kính Sơn”.

“Ba Tông Sư?”, Lý Dục Thần có chút kinh ngạc, năm đó chị Mai có thể trộm được thứ kia ở đảo Cửu Long, đúng là mạng lớn!

“Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn có phải Tông Sư hay không thì cũng không dễ kết luận, nhưng chắc chắn Lục Kính Sơn là Tông Sư”, Hoàng Tổ Hùng nói.

Lý Dục Thần cúi đầu trầm tư. Chắc chắn phải giải quyết được chuyện của chị Mai, thứ trộm được ở đảo Cửu Long là một viên yêu đan của nhân ngư, chị Mai lại coi như trân châu dùng để trang điểm, cũng thật sự là không giống ai.

Chị Mai không biết yêu đan, người của đảo Cửu Long lại không thể không biết. Đã đánh mất yêu đan, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ. Chắc hẳn trận chiến giữa Lục Kính Sơn và Liễu Kim Sinh cũng chính là vì điều này.

Lý Dục Thần đang lo lắng không biết phải giúp chị Mai giải quyết chuyện này như thế nào. Đã sắp đến đại hội võ lâm, chắc chắn chị Mai sẽ không muốn trở lại bên cạnh Liễu Kim Sinh, mà Liễu Kim Sinh không chịu gánh trách nhiệm này, một khi sự thật được công bố, chắc chắn người của đảo Cửu Long sẽ đi tìm chị Mai tính sổ. Cho dù chị Mai giao yêu đan ra, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

Hoàng Tổ Hùng thấy Lý Dục Thần không nói lời nào, còn tưởng rằng trong lòng anh mất hứng, liền tiếp tục nói: “Cậu Lý yên tâm, tôi sẽ không xen vào chuyện nhà họ Trần nữa”.

Lý Dục Thần biết ông ta hiểu lầm, cũng lười giải thích, chỉ nói: “Ông có xen vào hay không là quyền của ông, không liên quan gì đến tôi cả”.

Hoàng Tổ Hùng sửng sốt, cũng không biết Lý Dục Thần có ý gì, đây là muốn ông ta xen vào hay là mặc kệ đây? Nhưng ông ta cũng không dám hỏi nhiều, sợ mình nói sai khiến Lý Dục Thần mất hứng, vất vả lắm mới gặp được “người thật tốt”, nếu để cậu ấy chạy mất, về sau biết đi đâu tìm người để hỏi về con đường Tiên Thiên đây?

“Cậu Lý…”, Hoàng Tổ Hùng thử thăm dò: “Về sau tôi nên đi tìm cậu như thế nào? Chúng ta… kết bạn Wechat đi?”

Cố Ngôn Châu bên cạnh suýt nữa bật cười thành tiếng. Đây chính là Tông Sư đó! Trước đêm nay, Tông Sư ở trong lòng ông ta là một tồn tại cao cao tại thượng! Ví dụ như lão gia chủ Cố Thanh Sơn của nhà họ Cố ở Tân Môn, ở trong nhà còn được tôn sùng như thần linh.

Nhưng vị Tông Sư trước mắt này lại nói chuyện vô cùng dè dặt trước mặt cậu Lý trẻ tuổi, giống như một học sinh tiểu học vậy.

Tông Sư mời người ta kết bạn Wechat, nếu chuyện này truyền đi, có người nào trong võ đạo thiên hạ sẽ tin chứ?

Nhưng sự thật lại đang xảy ra trước mắt, khiến Cố Ngôn Châu không thể không tin. Lại nhìn về hướng Lý Dục Thần, trong mắt Cố Ngôn Châu tràn ngập ánh sáng sùng bái. Ông ta bỗng nhiên cảm thấy mình may mắn cỡ nào, vậy mà lại gặp được một nhân vật như thần tiên trong trường đấu chó ở thành phố Hoà. Ông ta cũng được hưởng vận may từ Trần Văn Học, đương nhiên cũng bởi vì hành động của mình không tệ, không trông mặt mà bắt hình dong, cuối cùng bây giờ mới có hồi báo, chiếm được Bát Quái Du Hồn Chân Quyết mà tổ tiên để lại.

Bình Luận (0)
Comment