Rể Quý Rể Hiền

Chương 1093

Chương 1093

Chẳng lẽ còn giang hồ hổ báo, có năng lực hơn cả lão Sẹo ư? “Cô Minh Nguyệt, trước kia cậu ta thấy tôi đều gọi một tiếng lão Sẹo.

Nhưng mà, thời thế thế thời, bây giờ tôi thấy cậu ta, tôi đây phải gọi một tiếng anh xung đấy.”

Lão Sẹo thở dài một tiếng.

“Cái gì?”

Nam Phương Minh Nguyệt lập tức sửng sốt.

Mọi người xung quanh nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc.

Lấy thân phận của lão Sẹo mà nói, thật sự đến nỗi phải gọi Thôi Minh Xung một tiếng anh Xung sao? Bối cảnh của Thôi Minh Xung kia, rốt cuộc khủng bố tới cỡ nào chứ? “Ha ha hai”

Thôi Minh Xung không ngừng cười lớn, trên mặt toàn là vẻ trào phúng.

“Mọi chuyện rốt cuộc là sao đây?”

Sắc mặt Nam Phương Minh Nguyệt có chút lạnh lẽo.

“Cô Minh Nguyệt, thị trấn Biến Đông này đã thay đổi thời thế rồi ạ.

Nếu như cô gặp phải phiền phức gì vẫn nên gọi điện thoại trực tiếp cho dòng họ nhà mình thì hơn, tôi thật sự không giúp được…”

Lão Sẹo thở dài một tiếng, nói xong chuẩn bị cúp máy.

“Khoan đã, thời thế thay đổi là cái gì?”

Nam Phương Minh Nguyệt trừng lớn mắt.

Lão Sẹo im lặng một chút, vẫn không dám nhiều lời mà trực tiếp cúp điện thoại.

Có vẻ như chuyện này ông ta căn bản không dám nói nhiều hơn.

Nam Phương Minh Nguyệt im lặng mấy giây, có chút xấu hổ buông điện thoại xuống.

“Thế nào? Cô có thể tiếp tục gọi điện tìm người tới, hôm nay tôi cho cô thời gian, đến khi nào thấy đủ thì thôi.”

Vẻ mặt Thôi Minh Xung trào phúng, cười ha ha nói.

Nam Phương Minh Nguyệt nắm chặt tay, lạnh lùng liếc mắt về phía Thôi Minh Xung một cái.

Xem ra thật sự phải gọi điện thoại cầu cứu dòng họ rồi.

Đến nỗi những người bên ngoài, Nam Phương Minh Nguyệt thật sự không thể trông cậy vào được.

Người ngay cả lão Sẹo cũng không dám đắc tội thì tìm những kẻ khác có ích gì đâu? “Không tìm thấy ai thì ngoan ngoãn quỷ xuống trước mặt ông đây, nói một câu “Anh Minh em sai rồi”, tôi có lẽ sẽ xem xét xem có nên thả hai người ra không.”

Thôi Minh Xung cười lạnh một tiếng, duỗi tay chỉ vào hai người họ mắng.

Nghe câu nói đó, Cao Phong nhấc chân bước tới.

“Anh muốn làm gì đây? Người đàn ông vô dụng, quay lại đi!”

Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cô thật sự không tin Cao Phong có thể đánh lại được ba mươi người này, lại không muốn Cao Phong hiểu lâm mình đang quan tâm đến anh, cho nên cố ý dùng những từ khó nghe nhất.

“Cậu không biết lão Sẹo, vậy có biết Dư Văn Cường không?”

Cao Phong hoàn toàn lờ Nam Phương Minh Nguyệt đi, nhìn chằm chằm Thôi Minh Xung rồi hỏi.

Nghe thấy cái tên này, những người trẻ tuổi quanh đó lại không có cảm giác gì cho lắm.

Một đàn anh giang hồ lâu năm không nổi danh như Dư Văn Cường, lúc trước lại kín tiếng ở phía ngoại ô, cho nên trong lòng những người trẻ tuổi này cũng không có quá nhiều danh tiếng.

Chẳng qua khi Nam Phương Minh Nguyệt nghe thấy cái tên này, lại có vẻ chần chừ một lát.

Cô ấy hình như đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.

Nhưng mà, có vẻ danh tiếng còn kém hơn cả lão Sẹol “Tôi nói này, anh có thể đừng làm chuyện mất mặt như thế được không? Thấy tôi nói tới người quen, anh cũng bắt chước theo à?”

Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày nói.

“Cái gì mà Dư Văn Cường với chả Dư Văn Cương, ông đây quả thật không biết!”

Quả nhiên, Thôi Minh Xung cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.

Nhưng câu nói này của Thôi Minh Xung còn chưa dứt lời, đột nhiên có một người chạy nhanh tới.

Bóng người này nháy mắt phi tới trước mặt Thôi Minh Xung, lập tức tát một cái lên mặt Thôi Minh Xung.

“Bốp!”

Một âm thanh thanh thúy của bàn tay vang lên trong nháy mắt.

Một cái tát này khiến Thôi Minh Xung lập tức nổi cơn lôi đình, xoay người chuẩn bị quát tháo.

Nhưng sau khi nhìn rõ người vừa tới, những lời chửi rủa thô tục của Thôi Minh Xung lập tức bị nghẹn lại.

Bình Luận (0)
Comment