Rể Quý Rể Hiền

Chương 117

"Được lắm!”

Anh Lý chỉ nói hai chữ, sau đó cơ thể của anh ta khẽ di chuyển, cả người giống như một con báo săn, nhanh chóng lao về phía trước.

Triệu Bân theo sát phía sau anh ta, hai người giống như mãnh thú săn mồi trong đêm tối, chạy như điên về phía ba mươi người ở đối diện.

Mọi người đều khiếp sợ.

Đây là tình huống gì vậy?

Chẳng lẽ hai người anh Lý kia không nhìn thấy lúc này ở đối diện có hơn 30 người ư?

Chẳng lẽ bọn họ không sợ chết?

Mấy chục người cùng nhau xông lên đánh bọn họ, cho dù mỗi người trong bọn họ có hai mạng thì cũng rất khó sống sót.

Rốt cuộc bọn họ đang làm gì thế?

Bọn họ chỉ là vệ sĩ mà thôi, cần gì phải bán mạng như thế.

Rốt cuộc Cao Phong có mị lực gì, có thân phận gì lại khiến cho người ta bán mạng vì anh như thế?

Trước đó Trương Thanh như thế, hiện tại đám người anh Lý cũng vẫn như vậy.

Một người còn chưa tính, chẳng lẽ người bên cạnh Cao Phong, tất cả đều hết lòng trung thành với anh như thế ư?

"Mẹ kiếp! Tuyệt đối trung thành đúng không, tao muốn nhìn xem, liệu tên phế vật Cao Phong kia có cứu sống được chúng mày hay không! Chém chết bọn chúng cho tao!"

Vũ Hoàng Minh mắng to một câu, sau đó trực tiếp ra lệnh tiến công.

Hơn 30 người đàn ông cao to vạm vỡ không nói hai lời, giơ vũ khí lên, xông đến hai người anh Lý.

Dù sao lúc này, bên bọn chúng chiếm ưu thế về người hơn, gấp mười mấy lần hai người anh Lý.

Nếu ngay cả lá gan đánh hai người này cũng không có, vậy những năm này, bọn họ lăn lộn trên đường đời, thật đúng là vô ích.

Người đàn ông cao to mà trước đó đã mắng anh Lý là người xông pha đi đầu, anh ta vung vẩy ống thép trong tay, nhìn rất oai phong, đập về phía đầu của anh Lý.

Đám người này đều là những kẻ lòng dạ độc ác, ra tay đều hướng về chỗ trí mạng.

"Đúng! Đánh chết bọn chúng cho tao, đánh chết hết, ông đây sẽ chịu trách nhiệm!” Vũ Hoàng Minh đứng trên xe Jeep, hưng phấn khoa chân múa tay.

Bịch!

Ống thép trên tay của người đàn ông cao to đánh xuống, thế mà trực tiếp đánh trúng bả vai của anh Lý.

Củ công kích mạnh đó khiến cho cơ thể của anh Lý hơi trầm xuống, hướng về phía dưới thấp hơn mấy phần.

Lúc này, người đàn ông cao to sững sờ, cảm thấy có gì đó là lạ.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong xã hội của anh ta, anh Lý này tuyệt đối là người luyện võ.

Bước đi của anh Lý trầm ổn, sức dồn dưới chân, nhìn rất mạnh mẽ, người thường nhất định không thể so sánh được.

Vì thế trước đó người đàn ông cao to kia căn bản không nghĩ đến, một gậy đầu tiên của mình, thế mà lại đánh trúng của anh Lý.

Nhưng tình hình bây giờ là như thế nào? Dường như từ đầu đến cuối, anh Lý đều không có ý muốn né tránh.

Chẳng qua chỉ một giây sau, anh ta đã biết anh Lý tính toán gì rồi.

Chỉ thấy anh Lý nở một nụ cười nghiền ngẫm, trực tiếp đưa dao găm trong tay ra, đâm về phía bụng dưới của người đàn ông cao to kia.

Phập!

Trong nháy mắt, lưỡi dao đâm vào trong người anh ta, cả người anh ta chấn động, sau đó trực tiếp mất đi lực chiến đấu, ngã xuống mặt đất.

Đám xã hội đen dưới lòng đất kia có lá gan giết người hay không? Không ai biết.

Nhưng đám người anh Lý, tuyệt đối có lá gan này.

Bởi vì bọn họ là người nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, chỉ mấy chữ này thôi đã cho bọn họ vô số sức mạnh.

Hơn nữa, lúc này hai người anh Lý đã đi vào bước đường cùng, đương nhiên ai đến cũng không sợ.

Trong nháy mắt, bầu không khí rơi vào yên tĩnh.

Không ai nghĩ đến, chỉ mới vừa giao chiến đã lập tức đổ máu, đồng thời không rõ sống chết, ngã xuống một bên.

Lúc này, đám người Vũ Hoàng Minh mới hiểu được, những người như anh đủ ngoan độc! thật sự

Muốn dựa vào ưu thế số lượng người để hù dọa bọn họ, đương nhiên là không thể nào.

Chỉ trong nháy mắt, đám xã hội đen mà Vũ Hoàng Minh dẫn đến đã bị chế trụ. Anh Lý này, có phải đã quá hung mãnh không?

Vì thế trong lúc nhất thời, anh Lý xông lên phía trước, Triệu Bân đi theo bên cạnh anh ta, hai người quả thật đã trấn trụ hơn 30 người của đối phương.

Người đàn ông cao to vẫn còn đang nằm trên mặt đất kêu rên thảm thiết, càng thêm không ngừng kích thích đến màng nhĩ của bọn họ.

Nói thật lòng, hiện tại trong lòng bọn họ có phần luống cuống.

"Mẹ nó, xông lên! Chúng mày nhiều người như thế, chẳng lẽ lại còn không thể giải quyết được hai người đấy ư?” Vũ Hoàng Minh ở phía xa, tức giận chửi ầm lên.

Làm sao đám người bên cạnh Cao Phong lại mạnh như thế, mà người do Vũ Hoàng Minh anh dẫn đến đều hèn nhát như vậy?

Loại tương phản này khiến cho trong lòng anh ta càng thêm phẫn nộ.

Thế nhưng, hơn 30 người kia vẫn không nhúc nhích gì.

Nói thì nhẹ như lông hồng, nhưng ai lại sẵn lòng đi lên để bị người ta chém chứ?

Vũ Hoàng Minh nói nghe hay lắm, giống như anh ta rất giỏi, sao anh ta không thử đi lên, chịu một dao xem?

Cho dù anh ta có giỏi đến đâu cũng sẽ phải nằm xuống.

"Mẹ kiếp, 200 triệu, người nào đánh ngã được bọn chúng, tao sẽ cho 200 triệu!” Vũ Hoàng Minh một lần nữa hô to.

Có trọng thưởng tất có dũng phu, câu nói thật đúng là có lỗ trống thì gió mới vào.

Vũ Hoàng Minh vừa mới nói xong, trong nháy mắt, hơn 30 người kia sững sờ, sau đó ánh mắt của từng người đều đỏ ngầu.

200 triệu! Đối với bọn họ mà nói, đó là một số tiền lớn.

Lăn lộn trong nghề này, có ai không vì tiền tài lợi ích?

Hiện tại chỉ cần đánh ngã hai người anh Lý, bọn họ lập tức có 200 triệu trong tay, ai sẽ cam lòng từ chối chứ?

Chỉ trong nháy mắt, tất cả những khiếp sợ do anh Lý gây ra cho bọn họ, đều bị bọn họ ném ra sau đầu rồi.

Hiện tại trong đầu của bọn họ chỉ có tiền tài, chỉ có 200 triệu kia mà thôi!

“Lên, cầu phú quý trong nguy hiểm, các anh em, xông lên!"

Một người thanh niên xông lên làm đầu tàu, trong tay anh ta cầm một ống thép, đứng mũi chịu sào lao đến.

"Lên!"

Chỉ trong nháy mắt, hơn 30 người cùng nhau tấn công, bao vây lấy hai người anh Lý bên trong.

Bịch bịch bịch.

Đối mặt với hơn 30 người, hai người anh Lý nửa bước không rời, hỗn chiến với bọn họ.

Đồng thời, hai người anh Lý cũng không muốn dây dưa với đám người này, mục đích của bọn họ là đi đến những chiếc xe gần đó.

Vừa mới bắt đầu, đám người của Vũ Hoàng Minh chưa phát hiện ra sự bất thường, chờ đến khi bọn họ phát hiện ra thì đã quá muộn, anh Lý đã đi đến gần một chiếc xe.

"Triệu Bân, cậu cản ở phía sau!” Anh Lý quát to một tiếng, dùng dao găm quân đội trong tay mình để đánh gã một người thanh niên, sau đó xông thắng đến chỗ một chiếc хе.

May mắn, chìa khóa xe vẫn còn ở đó.

Anh Lý không chút do dự khởi động xe, còn Triệu Bân thì bị mấy chục người đánh ngã xuống đất, bị bọn họ không ngừng đấm đá.

Sắc mặt anh Lý không biểu tình, giẫm lên chân ga, xe giống như mũi tên lao nhanh đi.

Tránh đi vị trí của Triệu Bân, anh Lý trực tiếp đụng bay mười mấy người kia. “Cô Kim, nhanh chạy đi!” Tốc độ của anh Lý không giảm, một lần nữa đâm vào mấy người, đột nhiên quát to.

Bịch bịch bịch!

Không đếm hết được có bao nhiêu ống thép, gậy sắt gì đó, tất cả đều đánh lên kính chắn gió của xe.

Kính chắn gió bị đập nát, nứt ra như mạng nhện, nhưng tốc độ của anh Lý không chút nào giảm đi, cũng không ở đó dây dưa, mà chính là thẳng tắp hướng về phía trước.

Anh ta biết, đám người này chỉ là tôm tép mà thôi, quan trọng nhất vẫn là Vũ Hoàng Minh.

Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần xử lý được Vũ Hoàng Minh, mọi việc đều dễ nói.

"Được!" Kim Tuyết Mai vội vàng nổ máy, xe lao thẳng về phía trước.

Bịch bịch bịch!

Mấy người lao đến lại bị Kim Tuyết Mai đụng bay.

Trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy vô cùng khẩn trương, lúc này hoàn toàn là mắt nhắm mắt mở lái xe loạn xạ.

"Một đám ăn hại!" Vũ Hoàng Minh thấy anh Lý lái xe về phía mình thì có chút luống cuống.

Nhìn ý tứ của anh Lý là muốn đồng quy vu tận với anh ta, Vũ Hoàng Minh này, làm sao đồng ý?

Cho dù Cao Phong muốn đồng quy vu tận với anh ta, anh ta cũng không nỡ bỏ mạng mình ra?
Bình Luận (0)
Comment