Rể Quý Rể Hiền

Chương 1324

Chương 1324

Một người áo đen đứng cạnh đó vội vàng bước lên nói: “Bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn người tới đánh thành phố Hà Nội.”

“Được!”

Thanh niên khẽ gật đầu, thâm trâm nhìn lại về phía Đông, quay người đi xuống dưới đài.

Đến lúc rồi!

Sau khi người thanh niên chậm rãi xoay người lại, thì khung cảnh hiện giờ lại biến thành anh ta đang quay lưng vẽ phía Đông.

Ánh nắng chiều từ phía Tây hất lên trên sườn mặt của người thanh niên, chiếu sáng khuôn mặt của anh ta, ánh nắng cảng làm hiện rõ thêm cho sự kiên định và vững vàng ở trên khuôn mặt ấy.

Người thanh niên chậm rãi ngửa đầu, sau đó xòe bàn tay ra ngăn cản ở trước mặt, nhìn ánh sáng của nắng chiều đang chiếu tới, xuyên thấu qua kẽ ngón tay, cuối cùng không nhịn được mà hơi nheo mắt lại.

“Tôi vẫn luôn cho rằng là, một Thành phố Hà Nội này thôi cũng đã đủ để đại diện cho toàn bộ thiên hạ rồi.”

“Nhưng mà bây giờ tôi mới hiểu được, thế giới bên ngoài rộng lớn đến nhường nào, giống như những đợt sóng tràn bờ, không có điểm kết thúc.”

“Trước đây, tôi đúng thật là đã dùng đôi mắt của một con ếch ngôi ở đáy giếng để mà quan sát mọi thứ mà.”

Người thanh niên tự lẩm bẩm.

Người thanh niên này, chính là cậu chủ lớn của nhà họ Phan ở Hà Nội, Phan Hải Huy.

Vốn dĩ anh ta cũng chỉ là một cậu ấm nhà giàu, cả ngày chỉ biết quần áo là lượt, nhưng mà từ sau khi gặp được Cao Phong, anh ta thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Mà cuộc sống trong vòng mấy tháng ngắn ngủi gân đây, cũng đã cho anh ta có cơ hội được mài giữa và cọ sát, khiến anh ta càng trở nên trưởng thành và chững chạc hơn xưa nhiều.

Trạng thái tinh thần và tư tưởng của anh ta, lại càng có sự biến hóa đến mức long trời lở đất.

“Cậu Hải Huy, trong chuyện lần này, công của cậu không thể không nhắc đến được.”

“Đợi đến khi quay trở lại Thành phố Hà Nội, vào thời điểm tiến hành luận công ban thưởng, ông Quân chắc chắn sẽ không quên công lao của cậu.”

Tên áo đen đứng ở sau lưng cất giọng nói.

Phan Hải Huy chậm rãi lắc đầu, cười nói: “Tôi làm hết thảy những thứ này cũng chỉ là vì một phần công lao kia thôi hay sao?”

“Không, không chỉ đơn giản là như vậy.”

“Cả một đời của con người ấy à, sẽ luôn có những thứ mà bản thân muốn bảo vệ, sẽ luôn luôn lựa chọn vì một số người hay thứ gì đó thực sự đáng giá mà cố gắng đi liều mạng một phen! Cho dù là phải liêu bằng cả tính mạng, cũng không cảm thấy hối tiếc.”

Phan Hải Huy nói ra những lời như thế này là để cho sau tên áo đen đứng ở phía sau lưng kia nghe, người kia vừa nghe lời nói của Phan Hải Huy vừa không ngừng gật đầu.

Trong khi đang nói chuyện, có một người Chiến sĩ của Liên minh Bình Huyên mặc đồng phục tác chiến sải bước đi tới, sau đó tiến thẳng lên trên bục.

“Cậu Hải Huy, anh Tuấn tỉnh lại rồi!”

Phan Hải Huy vừa nghe thấy được tin này thì cũng tỉnh thân lập tức bị chấn động, nhanh chóng sải bước lớn đi xuống khỏi bục sân khấu, sau đó đi về phía căn phòng ở phía đằng xa xa kia.

Bên trong căn phòng.

Long Tuấn Hạo với sắc mặt tái nhợt năm ở trên giường, hơi hơi hí mắt ra, mất đối mất với Phan Hải Huy.

“Con mẹ nói! Thế nào hả, cậu Long Tuấn Hạo? Ông đây còn phải dựa theo quy củ mà anh đã đặt ra tại Thành phố Hà Nội này, quỳ xuống để tiến hành chào hỏi với anh hay sao?”

Phan Hải Huy cố ý bĩu môi một cái nói.

Bình Luận (0)
Comment