Rể Quý Rể Hiền

Chương 1342

Chương 1342

Nếu như chọc giận Nam Phương Minh Nghị, vậy thì người con trai duy nhất của nhà bọn họ này, cũng sẽ thật sự coi như là không nhận được kết quả gì tốt đẹp.

“Tôi nói lại lần một nữa, cậu Phong là khách quý do tôi tự mình mời đến, nếu như ai nói năng không lễ độ với cậu Phong, vậy thì sẽ phải chịu sự xử lý theo gia pháp!”

Từ bên trong ánh mắt đục ngâu kia của Nam Phương Minh Nghị đang không ngừng bắn ra từng vệt sáng rét lạnh và sắc bén tán loạn.

Sau khi chạm phải ánh mắt sắc bén và nghiêm nghị này, rất nhiều người vừa rồi vẫn còn hung hăng trong đám người của nhà họ Nam Phương đều yên lặng cúi đầu.

Uy tín của Nam Phương Minh Nghị ở trong dòng họ Nam Phương không phải chỉ thuộc vào hàng to lớn và mạnh mẽ thông thường.

Nhưng mà, Nam Phương Hòa Trạch vẫn như cũ ngước đầu lên, dùng ánh mắt kiên định để mà đối mặt với Nam Phương Minh Nghị.

“Ông nội, cho dù ông dùng gia pháp đế xử phạt cháu, thì cháu cũng không thể không nói ra những lời này được.”

“Cháu thân là một thành viên trong dòng họ Nam Phương, vậy thì cháu cũng phải luôn luôn lo nghĩ cho dòng họ Nam Phương.”

“Cháu không tin tưởng vào Cao Phong có thế đại diện cho thực lực chiến đấu của dòng họ Nam Phương húng ta, cho nên cháu phải đứng ra phản đối “Cháu chắc chắc cũng sẽ không đồng ý giao hết toàn bộ danh tiếng của dòng họ Nam Phương của chúng ta vào tay của một nhân vật mà từ trước đến giờ đều không hề có chút tiếng tăm nào giống như Cao Phong.”

Nam Phương Hòa Trạch liên tục nói ra một phen, đồng thời cũng một lần nữa lấy được sự ủng hộ của rất nhiều người.

Rất nhiều người của dòng họ Nam Phương đều yên lặng gật đầu.

“Cháu!”

Nam Phương Minh Nghị giận dữ.

“Cha, con cảm thấy những lời này của Hòa Trạch cũng có chút đạo lý.”

Lúc này, con trai nhỏ của Nam Phương Minh Nghị lại đột nhiên mở miệng nói.

“Đúng vậy chú Minh Nghị, chú nghĩ lại đi, tuyệt đối không thể tin vào lời mà người bên ngoài cố ý đầu độc nói như vậy được!”

“Danh tiếng của dòng họ Nam Phương nhà chúng ta, tuyệt đối không thể tùy tiện giao cho người ngoài, Cao Phong lại còn là kẻ không có tư cách đó.”

Chỉ một thoáng, tập thế mọi người trong dòng họ Nam Phương đều cùng mở miệng, giống như là đang ép vua thoái vị mà hết lời, hết sức khuyên bảo Nam Phương Minh Nghị.

“Các người! Nếu như mà các người có được một nửa thực lực của cậu Phong thôi thì ông già này đã không cân phải làm như vậy rồi!”

“Nhưng mà những người con cháu chân chính trong dòng họ Nam Phương bây giờ này, có người nào có đủ thực lực để so sánh được với Lý Cương?”

“Ngay cả Lý Cương mà đám người các người cũng không đánh lại, vậy thì làm sao có thể nói đến chuyện đi tham gia Hội thi võ thuật?”

Lúc này Nam Phương Minh Nghị cũng đã tức giận đến mức cả người phát run lên, sau đó dùng thái độ hận rèn sắt không thể thành thép được mà mắng to đám người của dòng họ Nam Phương đang không ngừng lên tiếng bàn luận và phản đối.

Nam Phương Hòa Trạch nghe vậy thì cảm thấy có chút nghi hoặc mà nhìn về phía Cao Phong, hỏi: “Anh ta có thể đánh thắng được Lý Cương?”

“Ba chiêu đánh bại”

Nam Phương Minh Nghị đúng sự thật nói.

“Cháu không tin! Không nhìn thấy được tận mắt thì cháu không tin.”

Nam Phương Hòa Trạch im lặng suy nghĩ trong hai giây, sau đó một lần nữa lắc đầu nói.

Thấy được tình thế như thế này, Nam Phương Minh Nghị muốn cho người gọi Lý Cương đến để tiến hành kiểm chứng sự thật, nhưng mà Cao Phong lại là khẽ xua tay.

“Nói nhiều vô ích, tôi biết ý của anh! Vậy thì, tới đi.”

Cao Phong chậm rãi xoay người, bước đi xuống bậc thang, đứng ở khoảng đất trống phía trước cửa lớn của dòng họ Nam Phương.

“Anh muốn làm gì?”

Nam Phương Hòa Trạch biết mà còn hỏi.

“Người thẳng, tôi sẽ xoay người rời đi, đời này còn sống Vĩnh viễn sẽ không bước vào ngưỡng cửa của dòng họ Nam Phương nửa bước, cũng sẽ không dựa hơi hay kết thân với dòng họ Nam Phương của các người.”

“Nếu như anh thua, vậy thì hãy nhận biết cho rõ vị trí của chính mình, ngoan ngoãn ở yên một chỗ, đừng có huyên náo, om sòm nữa.”

Bình Luận (0)
Comment