Rể Quý Rể Hiền

Chương 137

"Anh ta thật sự không phải là bạn trai của tớ, nếu như tớ có một người bạn trai như thế, như vậy chẳng bằng tớ chết đi cho rồi” Kim Tuyết Ngọc vô cùng bực bội, lẩm bấm.

"Ô? Vậy anh ấy là ai thế, sao anh ấy lại gọi tên của cậu?” Lâm Đan Phượng có chút ngạc nhiên hỏi.

"Ha ha ha." Kim Tuyết Ngọc cười mỉa một tiếng, nói: "Anh ta chính là người mà tới từng nói với cậu, Cao Phong”

"Cái gì? Anh ấy chính là anh rể của cậu u?" Lâm Đan Phượng càng thêm ngạc nhiên.

Kim Tuyết Ngọc đã từng không ít lần nói qua về chuyện của Cao Phong cho cô ta nghe, ở trong miệng Kim Tuyết Ngọc, Cao Phong không khác gì một kẻ vô dụng.

Vì thế ở trong ấn tượng của Lâm Đan Phượng, Cao Phong là một người nghèo hèn, trung thực thật thà, thấp lùn, hoặc là một kẻ có dáng dấp giống trai bao.

Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Cao Phong, Lâm Đan Phượng phát hiện ra, Cao Phong hoàn toàn khác xa với những gì cô ta đã nghĩ.

Tuy Cao Phong không thuộc loại hình quá đẹp trai, nhưng hiển nhiên là dáng dấp của người tài, dáng người cũng rất cân xứng.

Ít nhất, nếu như Lâm Đan Phượng muốn tìm đối tượng, người như Cao Phong chính là tiêu chuẩn lựa chọn hàng đầu của cô ta.

Cô ta thật sự không có cách nào đem hai từ vô dụng gắn liền với Cao Phong.

"Được rồi, được rồi, đoán chừng chị tớ quá bận rộn với chuyện trong công ty, cho nên để anh ta đến đón tớ."

"Chúng ta tự mình bắt xe thôi, không cần nhờ anh ta đón” Kim Tuyết Ngọc nói xong, lập tức đi về phía khác.

"Tuyết Ngọc, chúng ta cứ thế bỏ đi, hình như không tốt lắm đâu?" Lâm Đan Phượng có phần do dự.

Nói gì thì nói, Cao Phong cũng đến đây để đón người, sao có thể bỏ mặc người ta ở đây, còn mình thì rời đi?

"Thôi, tớ nói đi là đi, anh ta có thể đón tiếp gì chứ!" Kim Tuyết Ngọc hơi nhíu mày.

Quan trọng nhất chính là, cho dù cô ta đồng ý để Cao Phong đón về thì cũng không có chỗ ngồi.

Chiếc xe chạy bằng điện rách nát kia của anh ta, sao có thể chở theo cô ta và Lâm Đan Phượng?

Đến lúc đó không ngồi được, Lâm Đan Phượng vẫn sẽ phải tự mình bắt xe về, lúc đó sẽ mất mặt như thế nào chứ?

Đồng thời chính bản thân cô ta cũng sẽ mất mặt.

Cao Phong thấy, sau khi Kim Tuyết Ngọc nhìn thấy mình, thế mà lại lôi kéo vali muốn xoay người rời đi, anh không nhịn được, khẽ lắc đầu.

Chẳng qua cũng không sao cả, dù sao những chuyện Cao Phong làm ở thành phố Hà Nội, Kim Tuyết Ngọc cũng không biết.

Đối với Cao Phong, ấn tượng của cô ta vẫn còn dừng lại ở hai năm trước.

"Tuyết Ngọc, chị gái em nhờ anh đón em về.” Cao Phong đứng ở phía trước gọi một tiếng.

Hiện tại anh quả thật không có thời gian đây dây dưa với Kim Tuyết Ngọc, nếu như Kim Tuyết Ngọc không cần anh đón, anh sẽ xoay người rời đi.

"Tôi không cần, cảm ơn anh” Kim Tuyết Ngọc hững hờ trả lời một câu.

Lâm Đan Phượng nhìn thoáng qua Cao Phong, lại nhìn về Kim Tuyết Ngọc, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Cô ta muốn giữ chặt Kim Tuyết Ngọc lại, nhưng lại sợ Kim Tuyết Ngọc sẽ tức giận.

Nhưng nếu như không giữ, lại cảm thấy làm thế có phần không thích hợp.

"Thật sự không cần?” Cao Phong hỏi một câu, lập tức chuẩn bị xoay người rời đi.

"Anh không nhìn thấy chúng tôi có hai người đó à, anh định đưa chúng tôi về như thế nào?”

"Chiếc xe điện rách nát kia của anh có thể ngồi ba được không? Hay là chị tôi mua cho anh một chiếc xe ba gác rồi?”

Kim Tuyết Ngọc thật sự không nhịn được, trực tiếp quát Cao Phong một câu, căn bản không có đè thấp giọng của mình xuống.

Trong sân bay người đến người đi, âm lượng này của Kim Tuyết Ngọc, trong nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Chẳng qua xem như những người này có tố chất, bọn họ không vây quanh nhìn, chỉ đứng từ xa.

Hiển nhiên, ở trong mắt bọn họ, Cao Phong đã biến thành một kẻ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Dù sao thì Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng rất xinh đẹp, còn Cao Phong chỉ mặc trang phục bình thường đứng ở đó.

Lúc này Cao Phong còn bị Kim Tuyết Ngọc quát ầm lên, cho dù là ai đều sẽ suy nghĩ nhiều.

"Có đủ chỗ ngồi.” Cao Phong lạnh nhạt nói.

"Ha ha ha, anh đừng kể chuyện cười nữa, anh cho rằng tôi không biết.”

"Vậy em tự mình về đi.”

Không đợi Kim Tuyết Ngọc nói xong, Cao Phong bỏ lại một câu tiếp theo, sau đó xoay người rời đi, không có ý định thuyết phục Kim Tuyết Ngọc.

Thật xin lỗi, hiện tại Cao Phong anh rất bận rộn.

Anh liên tục ở bên cạnh Kim Tuyết Mai suốt ba ngày, còn rất nhiều chuyện cần anh phải xử lý.

Hiện tại, khu quy hoạch Thành Bắc đã được khởi công trên diện tích rộng, không biết có bao nhiêu việc cần Cao Phong đi xem.

Còn có chuyện của tập đoàn Vũ Vương, lúc này tiếp quản một cơ nghiệp lớn như thế, nói gì thì nói, Cao Phong vẫn cần phải đến đó xem xét.

Nếu Kim Tuyết Ngọc đã không cần anh đón, bản thân anh cũng vui vẻ được nhàn hạ.

Nhìn thấy Cao Phong không chút dây dưa dài dòng nào, cứ như thế xoay người rời đi, Kim Tuyết Ngọc bỗng nhiên ngây người.

“Anh! Anh, Cao Phong, anh!” Cho đến bây giờ, Kim Tuyết Ngọc đều chưa từng nghĩ đến, Cao Phong lại dám ở trước mặt mình tỏ vẻ cứng rắn như thế!

Lúc trước, khi cô ta còn chưa đi ra nước ngoài du học, không ít thời gian sống chung với Cao Phong, biết rõ tính cách nhẫn nhục chịu đựng của Cao Phong như thế nào.

Đừng nói là việc một lời không hợp, lập tức xoay người rời đi, cho dù bản thân cô có mắng anh là kẻ ăn bám, Cao Phong cũng chỉ có thể mỉm cười hóa giải xấu hổ.

Từ khi nào thì Cao Phong dám đối xử như thế này với cô ta? Đây là do cánh đã cứng cáp rồi à?

Kim Tuyết Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình bị Cao Phong khinh thường, không phải chỉ là một kẻ ở rể thôi à, có gì mà lại làm ra vẻ ta đây?

"Cao Phong! Anh đứng lại đó cho tôi!” Kim Tuyết Ngọc hét to.

Thế nhưng, dường như Cao Phong không nghe thấy cô nói gì, đi thắng ra bên ngoài, ngay cả đầu cũng không quay lại nhìn cô ta.

Kim Tuyết Ngọc tức giận đến mức giậm chân một cái, sau đó thế mà kéo theo vali, cắn răng đuổi theo.

"Tuyết Ngọc, chúng ta... Bây giờ chúng ta làm gì?” Lâm Đan Phượng ngây người, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình trước mắt.

"Chẳng phải anh ta muốn đến đón tớ à, vậy tớ sẽ để cho anh ta đón, tớ muốn nhìn xem, chiếc xe rách nát kia của anh ta có đủ chỗ cho tớ ngồi không?”

Kim Tuyết Ngọc vừa cắn răng nghiến lợi trả lời, vừa tăng tốc đuổi theo ra bên ngoài.

Nếu như Cao Phong đã muốn mất mặt, vậy cô ta sẽ để anh mất hết mặt mũi.

Để xem lát nữa, chiếc xe rách nát chạy bằng điện kia của anh có đưa được cô ta và Lâm Đan Phượng về nhà không!

"Ồ, hay là như thế này đi, Tuyết Ngọc, tớ tự mình bắt xe về, không ngồi xe nhà cậu nữa, mình cậu ngồi đi.” Lâm Đan Phượng vội vàng nói.

Cô ta cũng hiểu ý tứ của Kim Tuyết Ngọc, nhưng cô ta cảm thấy làm như vậy có phần không đúng lắm, vì thế quyết định chính mình rời đi trước, hóa giải cục diện khó xử này.

"Không được!” Kim Tuyết Ngọc từ chối nói: "Cậu nhất định phải đi chung với tớ, tớ chính là muốn khiến anh ta mất mặt!"

“Đi đến đón người, kết quả lại không có đủ chỗ ngồi, tớ muốn nhìn xem ai là người mất mặt, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau bắt xe về.”

Kim Tuyết Ngọc hạ quyết tâm, kéo tay Lâm Đan Phượng, đi thẳng ra bên ngoài.

". Chuyện này.” Lâm Đan Phượng căn bản không muốn làm như thế, nhưng sức trên tay Kim Tuyết Ngọc quá lớn, căn bản không cho cô ta cơ hội tránh được.

Chỉ có thể bị Kim Tuyết Ngọc lôi kéo, đi ra phía ngoài cửa.

Hai người nhanh chóng đuổi theo đến ngoài cửa sân bay, thấy Cao Phong không nói một lời, đi thẳng đến bãi đậu xe. Nhìn dáng vẻ này của Cao Phong, đúng là muốn trở về, căn bản không có ý định chờ Kim Tuyết Ngọc, nhìn đến đây, Kim Tuyết Ngọc càng thêm tức giận.

"Cao Phong, chiếc xe chạy bằng điện của anh đâu, chúng ta cùng nhau trở về.” Trên mặt Kim Tuyết Ngọc mang theo trào phúng.

"Rốt cuộc em có về hay không?" Cao Phong nghe thấy thế quay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.

"Phí lời! Đó là nhà của tôi, vì sao tôi lại không về chứ? Chỉ là, anh dự định đưa tôi về bằng cách nào, đi theo anh cùng nhau trở về ư?” Kim Tuyết Ngọc nhếch miệng nói.
Bình Luận (0)
Comment