Rể Quý Rể Hiền

Chương 1371

Chương 1371

Chính bản thân Dư Văn Cường cũng không có cách nào giữ bình tĩnh thì nói gì đến những anh em kia! Khúc Đại Minh đốt một điếu thuốc và nhẹ giọng nói: “Cũng không thể phái người âm thầm lén vào đó.

Anh Minh đã dò đường giúp chúng ta.

Bây giờ, ở Thủ đô Hà Nội có rất nhiều tai mắt của Cao Bằng.”

“Chúng ta không thể nào lặng yên không tiếng động, tiến vào Thủ đô Hà Nội!”

“Sợ rằng chúng ta vân chưa đến gân Cao Bằng, chúng ta đã bị người ta chĩa súng vào đầu rồi.”

Nghe Khúc Đại Minh nói vậy, mọi người lại trở nên vô cùng buồn bực, nhưng họ cũng biết là Khúc Đại Minh phân tích vô cùng có lý.

Vì vậy, lúc này, mọi người đã tiến vào một ngõ cụt.

Cưỡi hổ khó xuống, tiến đến không được mà lùi lại cũng không xong, không nghĩ tới bất kỳ biện pháp nào! Cao Phong vừa đi, bọn họ như một đám người không có người dẫn đầu, rất nhiều chuyện đều không có cách nào thực hiện.

“Bất kỳ ai cũng không thể thay thế địa vị của anh Phong!”

Khúc Đại Minh rít một hơi thuốc lá rồi thở dài nói.

“Không được! Cô Kim Tuyết Mai là mợ chủ mà Cao Thành Sâm tôi đã thừa nhận.”

“Mấy tháng trước, cô ta có thể không rời không bỏ cậu Phong, dù chuyện gì đã xảy ra.

Kể từ khi đó, trong lòng tôi đã thừa nhận địa vị của cô ta”

“Vì cô ta, Cao Thành Sâm tôi có thể từ bỏ mạng sống của mình.

Đối với tôi, chuyện đó cũng không có gì cả.

Hơn nữa, môi một người chiến sĩ sau lưng tôi đều tình nguyện hy sinh mạng sống của minh vì cô ta.”

Cao Thành Sâm vừa nói vừa đứng dậy, định lập tức đi ra ngoài.

“Anh Sâm! Anh đứng lại! Anh đang định làm gì vậy?”

Khúc Đại Minh lập tức đứng dậy kéo Cao Thành Sâm.

“Mặc kệ đi ra ngoài có phải đi chịu chết hay không, tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn mợ chủ xảy ra chuyện.”

“Đợi đến khi cậu Phong trở lại, nếu cậu ấy biết mợ chủ đã xảy ra chuyện, vậy tôi phải làm sao mới có thể đối mặt với cậu ấy đây?”

“Cho nên mọi người không cần để ý đến tôi.

Mặc kệ ai trong chúng ta đi làm chuyện, dù thành công hay là thất bại, chúng ta cũng phải thử một lần mới được!”

Giọng nói của Cao Thành Sâm vô cùng kỳ kiên quyết, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Lúc này, giọng nói và vẻ mặt của anh ta giống hệt như lúc mấy người Cao Quang Minh rời khỏi Thành phố Hòa Bình.

Giọng điệu hùng hồn mà đau buồn, như thấy chết không lùi! “Không được! Biết rõ đi chịu chết mà còn đi, làm như vậy không phải rất giống kẻ ngốc sao?”

Sắc mặt Khúc Đại Minh vô cùng khó coi.

“Tôi bằng lòng làm một kẻ ngu ngốc! Ai dám ngăn cản tôi, tôi lập tức đánh người đó!”

Hai mắt Cao Thành Sâm đỏ bừng, anh ta nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó định lập tức rời khỏi nơi này.

“Reng reng”

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi Cao Thành Sâm truyền ra hai tiếng chuông báo.

Cao Thành Sâm do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra kiểm tra.

Đây là một tin nhắn, nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có ngắn ngủi mấy hàng chữ.

Mà sau khi Cao Thành Sâm thấy rõ mấy dòng chữ này, trong nháy mắt, anh ta sửng sốt, phải dụi mắt rồi xem lại một lần nữa.

Sau mấy giây, khuôn mặt Cao Thành Sâm khó nén được vẻ vui sướng, anh ta lập tức xoay người trở lại.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Khúc Đại Minh tiến lên một bước.

“Mau mau mau! Nhìn này! Thủ đô Hà Nội có tin tức mới!”

Cao Thành Sâm đặt điện thoại di động lên mặt bàn.

Trong nháy mắt, mấy người đều đồng loạt đứng lên, cúi đầu xem nội dung trên màn hình điện thoại di động.

“Mợ chủ gặp nạn, tôi sẽ cố hết sức ngăn cản! Nếu tôi còn sống, chắc chắn tôi có thể bảo vệ mợ chủ an toàn, không có chuyện gì.

Đừng nhắn tin trả lời! Ký tên: Kim Lực!”

Bình Luận (0)
Comment