Rể Quý Rể Hiền

Chương 1384

Chương 1384

Đợi tất cả người dự thi lên đài sau, Miêu Chính Vũ giơ hai tay ra hiệu mọi người yên lặng, trong nháy mắt, toàn bộ hiện trường rơi vào yên tĩnh.

“Bởi vì hàng năm đều sẽ có những người luyện võ mới tham gia tranh giải, cho nên tôi cũng nói lại một số quy tắc thi đấu một lần nữa.”

“Cuộc thi đấu vòng loại vòng thứ nhất, áp dụng ưu chế độ xuất sắc thì chiến thắng, yếu kém lập tức bị đào thải.

Chỉ cân trong thời gian quy định, vẫn còn đứng ở trên đài thì người đó có thể trực tiếp thăng cấp.”

“Giới hạn thời gian là ba mươi phút, trong vòng ba mươi phút này, người tham gia thi đấu có thể tấn công những người khác, những người khác cũng có thể công kích ngược lại.”

“Không có quy tắc, không có ràng buộc, tất cả các tuyến thủ có thế thoải mái đánh một trận.”

“Sẽ có bảy nhân bảy là bốn mươi chín người được thăng cấp, thời gian và số người, lấy ai tới trước làm chuẩn.”

“Mời tất cả các vị chuẩn bị sẵn sàng.Sau hai phút nữa, tôi sẽ gõ vào cái trống, lúc đó thi đấu chính thức bắt đầu.”

Tốc độ nói của Miêu Chính Vũ rất nhanh, cũng không để ý người phía dưới có thể hiểu những gì mình nói hay không, lập tức nói xong quy tắc vòng thi đấu này một lượt.

Cao Phong hơi híp mắt, cái tên Miêu Chính Vũ này nói có vẻ rất đơn giản, chỉ cần ở trong thời gian giới hạn, vẫn có thể đứng ở trên lôi đài là có thể trực tiếp lên cấp.

Nói là như vậy có vẻ rất dễ dàng, nhưng muốn yên ổn đứng trên lôi đài là một chuyện đơn giản như vậy sao? Người luyện võ thì phải có đấu tranh,sau khi bọn họ đứng trên lôi đài, vậy lân nhau chính là kẻ địch.

Mục tiêu duy nhất chính là đánh kẻ địch rơi xuống lôi đài, bảo đảm địa vị của mình.

“Tôi vẫn cảm thấy như vậy không công bằng.Nếu là có người hợp tác với nhau, cùng ra tay phó với một dòng họ võ thuật nào đó thì sao?”

Một tên con em Dòng tộc nhà họ Nam Phương châm chọc.

Cao Phong lại cảm thấy hơi xem thường.

Nếu có thể tìm được người để bắt tay hợp tác, vậy cũng đã thể hiện người đó có năng lực rồi.

“Đợi đến lát nữa, sau khi bắt đầu, không nên tùy tiện bùng nổ, để tránh bị người khác nhìn thấu toàn bộ thực lực của anh!”

“Ngoài ra, còn phải cố gắng hết sức giữ gìn thể lực, ứng phó với vòng thi tiếp theo sau khi thăng cấp.”

Nam Phương Minh Nguyệt hơi sát lại gần người Cao Phong, nhỏ giọng dặn dò.

“Được thôi!”

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu.

Trong vòng hai phút, tất cả thành viên dự thi của các dòng họ võ thuật đang đứng trên lôi đài này đều chiếm cứ môi góc lôi đài và nhìn chäm chằm vào đối phương.

Ở trên lôi đài này, tất cả mọi người trước mắt đều là kẻ địch.

Có thể giữ vững vị trí của mình, không bị đánh rơi xuống lôi đài hay không cũng do rất nhiều nhân tố ảnh hưởng, chưa biết chắc kết quả cuối cùng thế nào.

Năng lực chiến đấu cá nhân, phối hợp ăn ý, cùng với thành phần may mắn…

“Hội thi võ thuật Thành phố Hòa Bình, bây giờ vòng thi đấu đầu tiên đấu vòng loại bắt đầu!”

Hai phút đã đến! Lúc này Miêu Chính Vũ tiến lên, nâng cao cái dùi trong tay, mạnh mẽ đánh vào một mặt trống lớn.

“Tùng…

Tùng…

Tùng…

Tùng tùng tùng tùng…!”

Một chuỗi tiếng trống vô cùng nặng nề và vang dội, giống như tiếng nổ giữa đất bằng vậy, trong nháy mắt, vang khắp toàn bộ bán đảo Thành phố Hòa Bình.

“Xào xạc xào xạc!”

Xa xa trong rừng cây có rất nhiều loài chim đều bị dọa sợ, hốt hoảng bay lên thành từng đoán, vội vàng trốn đi về phía xa xa.

Tiếng trống vang lên, đột nhiên trong lòng của tất cả mọi người ở hiện trường trở nên căng thẳng, mà bầu không khí trên lôi đài cũng trong nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm.

Ba trăm năm mươi người, nhưng chỉ có bốn mươi chín người được thăng cấp, phải đào thải hết tám mươi đến chín mươi phần trăm, có thể tưởng tượng được tình huống thảm thiết đến mức nào.

Đây cũng là thế giới của người luyện võ, luôn phải dũng cảm đương đầu với sóng lớn.

Tiếng trống vừa dứt, trên lôi đài lại rơi vào không khí yên tĩnh ngắn ngủi.

Dù sao, trong ngày thường, những dòng họ võ thuật này cũng có tiếp xúc với nhau, không ít thì nhiều, thậm chí tối hôm qua còn ngồi chung một chỗ, nói chuyện trên trời dưới đất.

Bình Luận (0)
Comment