Rể Quý Rể Hiền

Chương 1397

Chương 1397

Anh vẫn còn nhớ rõ, lúc trước, khi anh đua xe ở núi Bạch Long, Nam Phương Minh Nguyệt ngôi ở vị trí kế bên tài xế, cô ta cũng đốt một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ.

“Hừ! Hôm nay anh biểu hiện không tệ nên tôi cho anh chút mặt mũi, không thèm phản ứng đến anh nữa.”

Nam Phương Minh Nguyệt ngôi ở mép giường, đạp đạp rơi giày xuống sàn, lộ ra hai bàn chân nhỏ trảng nõn.

“Những người này quá độc ác, cũng không biết nhường nhịn con gái một chút sao?”

Nam Phương Minh Nguyệt vừa xoa xoa bả vai của mình, vừa lẩm bẩm một câu.

Cao Phong chỉ im lặng hút thuốc, không hê có ý tiếp lời Của cô ta.

Nam Phương Minh Nguyệt nhéo nhéo chân nhỏ của mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Phong và hô: ”

Này! Cao Phong! Anh còn nợ tiền tôi đúng không?”

Cao Phong dừng một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy! Sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ trả lại cô”

Lúc trước, khi Vũ Hoàng Lê thiếu tiên, Nam Phương Minh Nguyệt cho Cao Phong không ít tiền, tất nhiên Cao Phong sẽ không quên chuyện này.

“Không cần anh phải trả tiền, anh tới xoa bóp giò giúp tôi một chút đi, như vậy coi như trả nợ.”

Nam Phương Minh Nguyệt cười hì hì.

“Cái gì là xoa bóp giò?”

Cao Phong hơi sửng sốt.

“Chính là xoa bóp chân đấy! Giò chính là chân mà, những từ ngữ đơn giản như vậy mà anh không biết sao? Có cái gì không biết, cái gì không hiểu thì còn có intercom mà! Anh cũng không biết intercom sao?”

Nam Phương Minh Nguyệt cố ý ra vẻ ngạc nhiên thốt lên.

Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói: “Tôi sẽ trả tiền lại cho cô, hơn nữa sẽ trả lại gấp mười lần số tiền đã mượn.”

“Cao Phong! Đây chính là vinh hạnh của anh đấy, anh có biết không hả!”

Lúc này Nam Phương Minh Nguyệt cũng cảm thấy hơi tức giận.

Cao Phong không hê tiếp lời, dụi tắt tàn thuốc rồi lập tức quay về ổ chăn trên đất nghỉ ngơi.

Nam Phương Minh Nguyệt sẽ không xấu hổ vì bị từ chối, cô ta cũng đó quen với con người không chịu hiểu ý người khác, chuyên phá hoại bầu không khí như anh ta.

“Buổi chiều sẽ có một cuộc thi đấu thăng cấp, chắc là hôm nay sẽ không có cao thủ khác tới tham gia.

Cho nên, hôm nay người mà anh phải chú ý nhất chính là Hứa Vĩnh Hạo.”

“Ở Hội thi võ thuật lần trước, anh ta xếp hạng thức chín, thực lực thật sự mạnh mẽ chứ không phải do người khác tâng bốc lên.”

Nam Phương Minh Nguyệt vừa sờ chân nhỏ vừa nghiêm túc nói với Cao Phong.

“Tôi biết rồi!”

Cao Phong gật đầu một cái, có vẻ cũng không để ý bao nhiêu.

Nam Phương Minh Nguyệt nhẹ nhàng nhíu mày nói: “Cao Phong! Anh không nên xem thường bất kỳ người nào.

Tôi nói cho anh biết, anh có thể đánh bại chú Lý, có thể đánh bại Nam Phương Hòa Trạch, nhưng không có nghĩa là anh có thể đánh bại Hứa Vĩnh Hạo.”

“Nếu anh khinh địch nên đến lúc đó thua cuộc, bản thân anh mất mặt cũng không cần nói, còn mất mặt của chị đây!”

“Tôi cũng không muốn để cho người khác nói những câu kiểu như: Chồng chưa cưới của Nam Phương Minh Nguyệt là đồ rác rưởi.”

“Biết rồi!”

Cao Phong nhíu mày trả lời một tiếng, có vẻ không nhịn được.

Nam Phương Minh Nguyệt cũng cảm thấy hơi tức giận, lúc này nghiêng đầu sang một bên, cũng không thèm phản ứng Cao Phong nữa.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh.

Mấy người Cao Phong dùng cơm nước xong, lại một lần nữa chạy tới hội trường thi đấu.

Lúc này hội trường thi đấu lại đầy ắp tiếng cười nói ồn ào, huyên náo.

Toán bộ mấy ngàn người đều có mặt đông đủ.

Những người trong dòng họ võ thuật đã bị thứ kia đã bị đào thải lúc sáng cũng đều tới đây.

Dù sao Hội thi võ thuật là một sự kiện đỉnh cao của Thành phố Hòa Bình, đến quan sát nhiều lần để học hỏi thêm kinh nghiệm chiến đấu của người khác cũng có thể tăng thêm thực lực của bản thân.

Bình Luận (0)
Comment