Rể Quý Rể Hiền

Chương 141

Cao Phong mở tủ quần áo ra, chuẩn bị tìm một bộ quần áo để thay, anh không thể mặc như thế này để đi ra ngoài làm việc được.

Nhưng trong nháy mắt khi anh mở cửa tủ quần áo ra, mắt Cao Phong trợn to.

"Chuyện này.”

Nhìn trước mắt mình là một hàng quần áo xanh đỏ của nữ, kiểu dáng nào cũng có, Cao Phong cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Những quần áo này, tuyệt đối không phải là của Kim Tuyết Mai, như vậy chỉ còn một khả năng, đây chính là quần áo của

Kim Tuyết Ngọc!

Kim Tuyết Ngọc coi căn phòng này trở thành phòng của cô ta? Lại còn treo tất cả quần áo của cô ta vào đây rồi?

Cao Phong khẽ lắc đầu, tùy tiện tìm một bộ quần áo, chuẩn bị cởi sạch quần áo ướt trên người mình để thay.

Đúng lúc Cao Phong vừa mới cởi quần áo ướt, cửa nhà vệ sinh bị người ta mở ra.

"Cao Phong! Tôi nói cho anh biết, anh chết chắc rồi, anh biết không, tôi chắc chắn sẽ nói cho chị tôi biết, anh chính là đồ dê cụ...”

Trên người Kim Tuyết Ngọc quấn hai tầng khăn tắm rất dày, vừa mở cửa nhà vệ sinh ra, cô ta lập tức bắt đầu la mắng.

Nhưng một giây sau, Kim Tuyết Ngọc lại nhìn thấy cơ thể của Cao Phong...

Lần này thì hay rồi, hai người hòa nhau!

Nhưng Kim Tuyết Ngọc sẽ không cho rằng như thế!

“Ôi, Cao Phong, anh thật đáng sợ, anh thế mà cởi quần áo ra, ôi trời ạ, tôi không sống nổi!”

Kim Tuyết Ngọc vội vàng che mắt, trên mặt đỏ bừng, nhịp tim đập thình thịch.

Tuy bề ngoài, tính cách của cô ta có vẻ tùy tiện, hấp tấp, giống như một cô nhóc ngổ ngáo, nhưng thật ra trong nội tâm của cô ta lại rất giống Kim Tuyết Mai, vẫn là một người rất bảo thủ.

Cho nên đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông.

Mà dáng người của Cao Phong, bởi vì anh thường xuyên rèn luyện, cho nên nhìn rất cường tráng.

Mặc dù lúc này Kim Tuyết Ngọc đã che mắt, nhưng trong đầu cô ta vẫn là từng khối cơ bắp của Cao Phong, không sao ném đi được.

Lúc này, Cao Phong sắp buồn bực chết đi được, nhanh chóng thay xong quần áo.

"Anh không thay đồ trong phòng mình, chẳng lẽ anh đến phòng khách thay à?"

"Anh!" Lúc này Kim Tuyết Ngọc mới mở to mắt ra nhìn, chỉ vào Cao Phong rồi quát to: "Tôi nói cho anh biết, từ hôm nay trở đi, căn phòng này sẽ bị tôi trưng dụng!”

“Đây là phòng của anh và chị gái em, không có sự đồng ý của anh, không cho phép em đi vào!”

Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó xoay người đi về phía cửa.

Trưng dụng thì trưng dụng, dù sao bản thân anh cũng không quan tâm lắm, cho nên anh lười phải nói nhiều với cô nhóc này!

“Hừ, anh chờ đó cho tôi, đợi lát nữa tôi sẽ nói cho chị biết!” Kim Tuyết Ngọc giận dữ giậm chân, đi đến khóa trái cửa lại, sau đó bắt đầu thay quần áo.

Cao Phong đi đến phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Kim Tuyết Mai và Kiều Thu Vân với dáng vẻ hơi nghi ngờ từ trong phòng đi ra.

Hiển nhiên Kim Tuyết Mai vừa mới tắm xong, trên người cô mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, mang theo mấy phần đáng yêu.

Làn da trắng nõn của cô được nước có rửa, giống như một đóa hoa sen mới chớm nở, khiến cho nhịp tim của người ta đập thình thịch.

"Cao Phong, xảy ra chuyện gì thế, hình như em nghe thấy tiếng kêu của Tuyết Ngọc?” Kim Tuyết Mai nghi ngờ hỏi.

Cô còn cho rằng, Kim Tuyết Ngọc bị trượt chân trong nhà vệ sinh, cho nên muốn đi đến đó xem thế nào.

"Không sao cả, anh muốn nói với em một chuyện, bây giờ anh có việc cần ra ngoài một lát.” Cao Phong xoa mũi, vẫn không nói ra thì hơn.

Loại chuyện này thật sự quá lúng túng, Cao Phong càng nghĩ càng không biết nói như thế nào.

"Ô, đã muộn như thế, anh muốn đi đâu vậy?” Kim Tuyết Mai có hơi nghi ngờ hỏi.

“Hừ, chị à, anh ta đang bỏ trốn đấy!”

Không đợi Cao Phong trả lời, Kim Tuyết Ngọc mặc quần áo chỉnh tề đi ra, lạnh lùng hừ một tiếng.

Kim Tuyết Mai và Kiều Thu Vân đồng thời sững sờ, có chút không hiểu ý tứ của Kim Tuyết Ngọc.

Cao Phong lại càng im lặng, chẳng lẽ Kim Tuyết Ngọc muốn nói ra chuyện kia?

"Mẹ và chị không biết đâu, vừa rồi lúc con tắm rửa, Cao Phong đi đến nhìn lén con!"

Kim Tuyết Ngọc cắn răng nghiến lợi nói xong, vừa nói vừa giận dữ nhìn Cao Phong, trong ánh mắt của cô ta có phần chán ghét.

Tuy nói Cao Phong giống như người một nhà với cô ta, nhưng cho đến bây giờ, cô ta không cho là như thế.

Kim Tuyết Ngọc vừa nói ra những lời này, trong nháy mắt, Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Mai đều ngây người.

Cao Phong thế mà đi đến nhìn lén Kim Tuyết Ngọc tắm rửa? Việc này quá không nên?

Chẳng qua lấy sự hiểu biết của Kim Tuyết Mai về Cao Phong, Cao Phong không phải là loại người này!

"Chị à, chị nói gì đi chứ, mẹ và chị nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào!”

Kim Tuyết Ngọc còn đang nổi giận đùng đùng nói.

“Chuyện này...” Kim Tuyết Mai dừng lại một lúc, sau đó nhìn thoáng qua Cao Phong: “Cao Phong, anh ấy không phải là loại người này, em hiểu nhầm anh ấy rồi."

"Hiểu lầm gì mà hiểu lầm, vốn dĩ anh ta chính là muốn nhìn lén em!” Kim Tuyết Ngọc nghiến răng nói.

"Anh cho rằng em đang ở trong phòng tắm, cho nên..” Cao Phong lạnh nhạt giải thích một câu.

Kim Tuyết Mai khẽ gật đầu, lời nói của Cao Phong, hiện tại cô vẫn tương đối tin tưởng.

"Được rồi, anh nói thật đi, nếu là chị gái tôi ở trong đấy, chẳng lẽ anh có thể cứ thế đi vào? Không cần gõ cửa sao? Anh cho rằng anh là ai chứ?” Kim Tuyết Ngọc giống như bắt được từ mấu chốt trong câu nói của Cao Phong.

Cô ta cảm thấy, chắc hẳn Kim Tuyết Mai rất chán ghét Cao Phong, sao Cao Phong có thể không gõ cửa, cứ thế đi vào được?

"Tuyết Ngọc!” Kiều Thu Vân quát to một câu: “Cao Phong và chị gái con là vợ chồng hợp pháp, đương nhiên không cần gõ cửa!”

“Mẹ à!” Kim Tuyết Ngọc khó chịu gọi một tiếng.

Cô ta thật sự không nghĩa đến, Kiều Thu Vân thế mà lại về phe với Kim Tuyết Mai, nói đỡ cho Cao Phong.

Rốt cuộc Cao Phong này đã rót thuốc mê gì với bọn họ vậy, thế mà làm mê mẩn bọn họ, thái độ của bọn họ đối với Cao Phong lại thay đổi lớn như thế?

"Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa.”

"Người một nhà ở chung một chỗ, khó tránh khỏi xuất hiện loại chuyện này, về sau phải chú ý hơn.”

Kiều Thu Vân xua tay, trực tiếp dừng chủ đề này lại.

Vốn dĩ Kim Tuyết Ngọc muốn để Kiều Thu Vân giúp mình nói chuyện, mắng cho Cao Phong một trận, hiện tại không đạt được mục đích, đương nhiên trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng Kiều Thu Vân đã nói như thế rồi, Kim Tuyết Mai cũng không giúp cô ta, cô ta có thể nói gì nữa đây?

Cô ta đương nhiên biết, người một nhà sinh hoạt trong căn nhà nhỏ như thế, đương nhiên sẽ xuất hiện một số chuyện lúng túng.

Nhưng điều khiến Kim Tuyết Ngọc không thể nhịn được chính là, chính mình lại bị Cao Phong nhìn thấy hết.

Nếu như Cao Phong là một người rất có năng lực, được cô ta công nhận, như vậy chuyện này không quan trọng, ngẫu nhiên xuất hiện một vài tình huống xấu hổ, cô ta có thể bỏ qua.

Nhưng ở trong mắt cô ta, Cao Phong chính là một tên phế vật, cô ta cảm thấy mình bị Cao Phong nhìn thấy, quả thật là quá buồn nôn.

Tóm lại vẫn câu nói cũ, ở trong mắt cô ta, Cao Phong quá vô dụng.

"Con đi ngủ đây!"

Kim Tuyết Ngọc thở hổn hển nhìn thoáng qua Cao Phong, quay người dự định rời đi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô ta lại vang lên.

“Alo, Đan Phượng à? Có chuyện gì không?”

"Cái gì? Quán bar Long Phi? Đã muộn, như thế rồi, chẳng qua đi thì đi...”

Cao Phong không định đứng đó nghe cô ta nói chuyện điện thoại, anh chào hỏi qua với Kim Tuyết Mai, dự định rời đi.

"Được rồi, để tớ trang điểm qua đã nhé”

Kim Tuyết Ngọc cúp máy, bỗng nhiên lên tiếng: “Cao Phong, anh đứng lại!"

"Sao thế?" Cao Phong hơi nghi hoặc, quay đầu lại.
Bình Luận (0)
Comment