Rể Quý Rể Hiền

Chương 1432

Chương 1432

“Tiếp đó, cho mời người ở vị trí thứ hai trong Võ giả tranh bá, Chương Võ Trạch lên đài!”

Giọng nói của Chính Võ vang lên, giữa vị trí chính giữa của Võ trường, có một người thanh niên mặc áo đen đi lên.

Người thanh niên kia nhìn qua mới có 26 tuổi, dáng người nhìn qua cũng không cường tráng, thậm chí còn không bằng dáng người chắc nịch của Hướng Hạo Nam.

Mà bước chân anh ta lại rất uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như dưới chân có gió vậy, nhìn thì như lặng im không một tiếng động chậm rãi cất bước, nhưng thật ra tốc độ rất nhanh.

Chỉ bằng vài lần hô hấp, anh ta đã đi lên lôi đài.

Bên hông Chương Võ Trạch treo một cái túi đen, gương mặt bình thản đứng ở trên lôi đài, nhìn quanh toàn trường, hơi hơi chắp tay.

“Chương Võ Trạch! Chương Võ Trạch!”

“Chương Võ Trạch! Chương Võ Trạch!”

Chỉ một thoáng, từng góc trong toàn trường đều truyên tới tiếng hô to.

Những tiếng hò hét rung trời này, đủ để chứng minh địa vị của Chương Võ Trạch ở phía Đông.

“Đặc điểm võ thuật của cậu ta, có phải là lấy tốc độ làm vinh quang không?”

Cao Phong hơi híp mắt, nhẹ giọng hói.

“Hả, tôi còn chưa nói với anh, sao anh lại biết được?”Nam Phương Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Cao Phong khẽ gật đầu, quả nhiên anh không nhìn lâm.

Chỉ là Cao Phong đang suy đoán, thứ treo bên hông Chương Võ Trạch là gì? “Bốn kẻ mạnh, cộng thêm Chương Võ Trạch, chính là năm tuyển thủ.”

“Tiếp theo, năm tuyển thủ này sẽ bắt đầu đối chiến, một người đánh với bốn, chọn ra ba người.”

“Ba người này, sẽ chạm mặt bá chủ hiện nay vào ngày mai, sau đó tiến hành trận chung kết!”

Chính Võ bước lên trên vài bước, nói với mọi người.

Vài tên Võ giả vừa thăng cấp rất kích động.

Tuy rằng hiện tại bọn họ đã ở vị trí thứ tư, nhưng vị trí thứ tư, so với vị trí thứ ba sao có thể so sánh chứ! Thậm chí có rất nhiều lĩnh vực, lúc phát thưởng cũng chỉ bình xét tới hạng ba, người ở hạng bốn không có tư cách đó.

“Nhưng mà làm phiền các vị Võ giả nghỉ ngơi một lát, cho nên việc tiếp theo chúng tôi muốn làm, chính là đánh nhau giành cơ hội.”

Chính Võ nhìn thoáng qua đám người giữa chân, nói theo lời đã được sắp xếp sẵn.

Mọi người toàn trường cũng không có dị nghị gì, ngay cả Cao Phong cũng cảm thấy, quả thật bản thân cần nghỉ ngơi một chút.

Đánh với Hướng Hạo Nam, thật sự quá hao phí thể lực.

Lúc này những người tham gia đánh để giành cơ hội kia, đều lấy ra toàn bộ lực lượng, đánh tới không phân thắng bại.

Dù sao, đây cũng là cơ hội cuối cùng của bọn họ.

Mà Cao Phong còn ngồi trên ghế nghỉ ngơi, không ngừng hít sâu, điều chỉnh trạng thái của thân thể mình.

Nam Phương Minh Nguyệt cũng không lên tiếng làm phiên, đi ra ngoài khoảng hai mươi phút, sau khi trở về, đưa tay nhỏ tới trước mặt Cao Phong.

“Này, cho anh.”Nam Phương Minh Nguyệt ngẹo đầu qua một bên, duỗi tay nhỏ tới trước mặt Cao Phong.

“Thứ gì?”

Cao Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, trong tay Nam Phương Minh Nguyệt rỗng tuếch, nào có thứ gì.

Nam Phương Minh Nguyệt nhìn thoáng qua chung quanh, thấy không ai chú ý tới bên này, mới chậm rãi kéo cổ tay áo, lộ ra thứ giấu ở trong tay.

Đó là một bình đường Glucozo nhỏ, nhìn qua trong suốt.

“Đây là đường Glucozo đã được chiết xuất, có thể nhanh chóng khôi phục thể lực, tôi cũng không nỡ uống, bây giờ cho anh”

Nam Phương Minh Nguyệt ra vẻ không thèm để ý nói, sau đó nhét vào trong tay Cao Phong.

Cao Phong nói một câu cảm ơn, sau đó không hê khách sáo cầm lên uống.

Hương vị rất ngọt, nhưng ngọt mà không ngấy.

Vì tăng thêm phần thắng, có thể khôi phục lại thể lực nhanh hơn cũng tốt.

Chờ sau khi trận đấu kia kết thúc, là phải tiếp tục lên sân khấu.

Nam Phương và Trạch Quan Khán thi đấu rất nhiều, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Cao Phong một cái, vừa lúc nhìn thấy Cao Phong ném bình không lên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment