Rể Quý Rể Hiền

Chương 1441

Chương 1441

Đảm bảo chẳng mấy chốc mà anh sẽ khỏi thôi.”

Nam Phương Hòa Trạch nói.

“Được!”

Cao Phong gật đầu, đáp.

Đau đớn cũng không đáng là bao, nhưng nếu để ảnh hưởng đến trận chung kết cuối cùng vào ngày mai thì quả thật là to chuyện đấy.

“Hiện tại danh sách top ba cường giả thăng cấp đã cả rồi, lần lượt là Cao Vũ của gia tộc Nam Phương, võ giả tự do Mộ Dung Hạo và Bành Nguyên Hải của nhà họ Bành.”

“Chúng ta cùng tặng họ một tràng pháo tay, nhiệt liệt chúc mừng họ được thăng cấp!”

Miêu Chính Vũ nói xong rồi dẫn đầu vỗ tay tán thưởng.

Mấy nghìn con người dưới đài thấy thế cũng đồng loạt vỗ tay rào rào, còn có người hưng phấn huýt sáo, hô hào.

Tiếng vỗ tay vang rên như sấm dậy khắp toàn hội trường, thậm chí còn vang vọng ra tới tận chân trời đằng xa.

“Tiếp theo còn có một số thủ tục cần thực hiện, xin mời ba vị võ giả trước tiên quay trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị sức khỏe và tinh thân để nghênh đón trận chung kết cuối cùng vào ngày mai.”

“Ngày mai cũng vẫn tại nơi này, chúng ta không gặp không về.”

Miêu Chính Vũ lại nói tiếp.

Lúc này, Cao Phong được Nam Phương Minh Nguyệt giúp đỡ đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.

Một lúc sau, khi cơ thể đã dần buông lỏng, cảm giác đau đớn cũng có phân giảm bớt, Cao Phong cũng không tiếp tục để cho Nam Phương Minh Nguyệt đỡ mình nữa, mà tự đi về phía trước một mình.

“Anh…

Anh đang cứng đầu cái gì vậy?”

Nam Phương Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu mà nhìn Cao Phong.

“Không, tôi có thể tự đi được rồi.”

Cao Phong thản nhiên giải thích.

“Không phải anh không muốn tiếp xúc nhiều với tôi sao? Anh nói anh có bạn gái, vậy cô ấy đâu rồi?”

“Tôi chưa từng thấy qua cô ấy, cũng như chưa thấy anh và cô ấy gọi điện trò chuyện bao giờ.

Hai người đang yêu có thể chịu đựng việc lâu không liên lạc thế ư?”

Nam Phương Minh Nguyệt chỉ đơn giản là hiếu kỹ hỏi, không hề có thái độ khó chịu nào.

Cao Phong không muốn trả lời chủ đề này nên không đáp lại cô ta.

“Kết thúc trận chung kết thì còn chuyện gì nữa không?”

Cao Phong hỏi.

“Sau trận chung kết thì khắp nơi đều làm các loại tiệc chúc mừng, dĩ nhiên ai không thích thì có thể rời đi trước.”

Nam Phương Minh Nguyệt tiếp lời.

“Nói vậy tức là trận chung kết ngày mai xong xuôi thì có thể đi bất kể lúc nào sao?”

Trong lòng Cao Phong bất đầu ngẫm nghĩ.

“Đúng thế! Chỉ cần hết ngày mai là có thể đi rồi.”

“Nhưng mà tàu chở khách sẽ bắt đầu khoảng tám giờ tối, hơn nữa phải tập hợp đủ số người mới chắc chắn khởi hành.”

“Chủ sự bên này sẽ không vì một người mà huy động tàu đi trước đâu”

Nam Phương Minh Nguyệt giải thích kỹ càng.

Cao Phong gật nhẹ, không nói thêm nữa mà quay trở lại phòng.

Quy tắc vốn là vật chết, người mới là sống.

Chỉ cần địa vị đủ cao sẽ có thể bỏ qua quy tắc! Nam Phương Minh Nguyệt do dự, không biết có nên đi theo hay không, vì quả thực trạng thái bây giờ của Cao Phong rất cân được người quan tâm! “Mình chỉ là vì gia tộc Nam Phương! Đúng, chỉ vì gia tộc mà thôi!”

Nam Phương Minh Nguyệt tự động viên bản thân, tiến lên nắm lấy tay Cao Phong.

Sau trận tỉ thí trên đài thì những đối thủ của Cao Phong đã đi rồi.

Tay Hứa Vĩnh Hạo bấu chặt lên lan can, răng cũng cần chặt đến phát đau.

Bàn tay vì bị nắm quá chặt đến mức hắn cả gân xanh lên khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Anh ta vốn muốn Hoàng Hạo Nam chèn ép Cao Phong để xả bớt oán hận trong lòng.

Không ngờ, đừng nói là Hoàng Hạo Nam, ngay cả Chương Võ Trạch cũng không đánh nổi Cao Phong.

Bình Luận (0)
Comment