Rể Quý Rể Hiền

Chương 145

Có thể uống được hai chai rưỡi, quả thật không đơn giản.

"Thế nào Cao Phong, nhìn thấy chưa, đây mới là đàn ông.” Lâm Thiên Hùng liếc mắt nhìn thoáng qua Cao Phong.

Mà Cao Phong chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không có ý đáp lại, giống như không thèm để ý chút nào.

Biểu hiện này của anh, càng khiến cho đám người Lê Trọng Việt thêm khinh thường!

Hai chai rưỡi Royal Salute, ở trong mắt anh không tính là gì? Vậy anh có thể uống được bao nhiêu?

"Được rồi, có lẽ ở trong mắt anh, hai chai rưỡi kia không là gì, nhưng tôi nói cho anh biết, truyền thuyết về ngàn chén không say ở quán bar Long Phi”

"Một mình người này có thể uống hết mười sáu chai Royal Salute, còn có thể giống như không có việc gì, vững vàng đứng đó, anh có phục không?”

Lâm Thiên Hùng không nhịn được, trực tiếp nói ra truyền thuyết về ngàn chén không say trong quán bar này.

Đám Kim Tuyết Ngọc lập tức sửng sốt.

"Không có khả năng, mười sáu chai sao? Tôi không tin!”

"Tuyệt đối không có khả năng đó, cho dù là mười sáu chai nước cũng không thể lập tức uống hết, uống xong còn không sao?”

"Lâm Thiên Hùng, nhất định là anh đang khoác lác, dù sao tôi cũng không tin, trừ khi anh để tôi tận mắt nhìn thấy

Chỉ một lát, mấy cô gái đều lên tiếng nói không tin, chuyện này vốn không có khả năng.

Mười sáu chai Royal Salute, cho dù đổi thành nước khoáng cũng rất nhiều, ai có thể uống nổi chứ?

"Này, các cô đừng có mà không tin, chuyện này chúng tôi đều biết, chỉ cần thường xuyên tới quán bar Long Phi đều sẽ biết rõ."

"Ngày đó chúng tôi không có ở đây, nếu không, chúng tôi nhất định đã quay lại video cho mọi người xem rồi, nhưng ngày đó có rất nhiều người thấy tận mắt chuyện này.”

"Cô tùy tiện kéo một người lại, bọn họ đều có thể kể cho các cô nghe chuyện xảy ra ngày ấy.”

Lâm Thiên Hùng thấy mọi người không tin, lập tức hơi sốt ruột, vội vàng lớn tiếng giải thích.

“Đúng vậy, Lâm Thiên Hùng nói không sai, chuyện này tôi nghe nhiều người nói rồi, không phải là giả” Lê Trọng Việt cũng lên tiếng nói.

Lời nói của Lê Trọng Việt có phân lượng hơn Lâm Thiên Hùng, cho nên anh ta vừa mới nói xong, trong lòng mọi người đều tin tưởng hơn.

"Cho nên từ sau chuyện mười sáu chai Royal Salute đó, quán bar Long Phi có truyền thuyết về ngàn chén không say, chuyện này trực tiếp lan truyền ra, rất nhiều người nghe danh mà tới, muốn nhìn xem dáng dấp của ngàn chén không say thế nào."

"Nếu tôi có thể gặp mặt anh ta một lần, tôi nhất định phải chụp chung một bức ảnh với người đó mới được, tôi rất khâm phục đàn ông có thể uống rượu được như vậy, không thể uống rượu, đó mà là đàn ông sao?” Lâm Thiên Hùng chậc lưỡi, giơ tay uống thêm một hớp rượu lớn.

Vẻ mặt Cao Phong hơi kỳ lạ, người mà Lâm Thiên Hùng này đang nhắc đến, sao giống anh thế?

Lần trước anh và Vũ Hoàng Minh liều mạng uống rượu, uống vào bao nhiêu, Cao Phong không nhớ lắm.

Nhưng mà... Hình như cũng hơn mười chai gì đó?

Chẳng qua truyền thuyết về người ngàn chén không say kia, Cao Phong thật sự mơ hồ, anh thật sự không biết còn có loại chuyện như vậy.

"Này, mọi người nói xem, vì sao người này phải uống nhiều như vậy? Nhàn rỗi không có chuyện gì làm à?" Kim Tuyết Ngọc có chút không rõ hỏi.

"Nghe nói là vì tranh giành phụ nữ, hai người mới thi uống rượu”

"Ngàn chén không say đối mặt với cậu chủ nhà giàu, cậu chủ nhà giàu kia xếp chén rượu trắng thành hình Kim Tự Tháp, phía dưới chén rượu xếp đầy tiền mặt."

"Nói là chỉ cần ngàn chén không say uống hết, uống bao nhiêu có thể lấy được bấy nhiêu, uống hết một chén rượu, lập tức có thể lấy được hai triệu.”

Lâm Thiên Hùng cảm thán nói, con mẹ nó là hai triệu đó, uống chết cũng phải uống!

"Ồ! Tùy hứng như vậy sao? Một chén hai triệu? Sau đó thì sao, sau đó ngàn chén không say làm thế nào?” Có người ở bên cạnh hỏi.

Bọn họ đều nghĩ, nếu ngàn chén không say có thể uống, còn không phải kiếm được đầy túi tiền sao?

"Không, chúng ta đều nghĩ sai rồi, vốn dĩ người kia coi thường số tiền đó, trực tiếp lựa chọn uống rượu thi với cậu chủ nhà giàu kia.”

"Nghe nói cậu chủ nhà giàu kia uống khá giỏi, kết quả thì sao, kết quả là trực tiếp bị hạ gục."

"Sau đó ngàn chén không say cầm lấy tiền trên bàn, vo thành một cục, trực tiếp ném vào mặt cậu chủ nhà giàu kia.”

"Sau đó ngàn chén không say dẫn theo người phụ nữ của mình, xoay người rời khỏi quán bar Long Phi!”

"Tôi nói với mấy người này, ngàn chén không say có khí phách hay không?” Lúc này thần thái của Lâm Thiên Hùng phấn khởi, nói giống như mình tận mắt nhìn thấy.

Mấy cô gái đều nghẹn họng nhìn trân trối, rất khí phách!

Quá khí phách, người đàn ông như vậy, có năng lực uống lại không cần tiền, đúng là tổng giám đốc bá đạo hoàn mỹ!

Lúc này vẻ mặt của Cao Phong càng kỳ lạ hơn, vốn dĩ anh còn không chắc chắn lắm, nghe đến đó, anh hoàn toàn có thể khẳng định. Lâm Thiên Hùng này, không phải là đang nói đến anh sao?

Đặt tiền dưới Kim Tự Tháp rượu trắng, thi uống rượu với cậu chủ nhà giàu, đây chẳng phải là chuyện đã xảy ra giữa anh và Vũ Hoàng Minh lúc trước đấy sao?

Chẳng qua anh không ngờ tới, vậy mà chuyện đó tạo ra oanh động lớn tới vậy.

Chuyện này khiến cho Cao Phong hơi bất ngờ, chỉ có thể khâm phục trình độ hóng chuyện của đám người này.

"Cho nên từ đó về sau, quán bar Long Phi hoàn toàn nổi tiếng, bởi vì truyền thuyết về ngàn chén không say này, việc làm ăn của bọn họ tăng lên gấp ba!”

"Nói ra, quán bar Long Phi còn phải cảm ơn ngàn chén không say, tôi đoán nếu ngàn chén không say lại tới nơi này, bọn họ tuyệt đối sẽ miễn phí cho ngàn chén không say."

Lâm Thiên Hùng vô cùng cảm khái nói xong, những người khác cũng đều gật đầu.

Một lát sau, bỗng nhiên Lâm Thiên Hùng quay đầu nhìn về phía Cao Phong: "Này, Cao Phong, anh cảm thấy thế nào, hơn mười chai rượu này, ở trong mắt anh thế nào?”

“Anh khinh thường hai chai rưỡi của anh Lê, vậy hơn mười chai thì sao, anh còn khinh thường nữa không?"

Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt trả lời: "Chuyện này ư, bình thường."

"Phụt!" Từ Thanh Nga vừa uống một ngụm rượu lập tức phun ra, cô ta vội vàng cầm lấy khăn tay lau miệng.

Những người khác lại càng mơ hồ, sau đó nhìn về phía Cao Phong với vẻ khó mà tin.

Người anh rể này của Kim Tuyết Ngọc, quá khoác lác rồi?

Hơn mười chai rượu ở trong mắt anh, chỉ là bình thường thôi sao? Anh khoác lác tận trời rồi đấy?

"Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao Tuyết Ngọc lại ghét anh ta, chẳng những anh ta không có năng lực, lại còn khoác lác tới tận trời, người như vậy có thích?” Từ Thanh Nga bĩu môi đầy khinh thường.

"Tôi cũng cảm thấy thế, không biết uống thì thôi, đâu có ai nói gì, sao còn khoác lác như thế?”

"Tự cho là đúng, trên thực tế, người nào là kẻ ngốc trong lòng người đó rõ nhất.”

Mấy cô gái nói chuyện không quanh co lòng vòng, tuy giọng nói không to, nhưng có thể khiến Cao Phong nghe được rõ ràng.

Dù sao đám người Lâm Thiên Hùng và Lê Trọng Việt đều là đàn ông, cho nên bọn họ sẽ không nói quá nhiều, bọn họ thích dùng hành động để nghiền áp Cao Phong.

"Hình như Cao Phong không quan tâm tới ngàn chén không say, tôi làm một so sánh, nếu anh đứng ở vị trí của ngàn chén không say kia, anh có thể uống được bao nhiêu?"

"Anh có thể uống được tới khi cậu chủ nhà giàu kia say bí tỉ, sau đó vô cùng khí phách dẫn người phụ nữ của mình đi hay không?" Lâm Thiên Hùng ra vẻ tò mò hỏi.

Những lời này vừa nói ra, mọi người đều bật cười, đây không phải là nói đùa sao?

Nếu Cao Phong có năng lực này, Kim Tuyết Ngọc có thể chán ghét anh sao, anh còn có thể ở rể nhà họ Kim ăn bám à?

"Được rồi được rồi, các anh đừng nói nữa.” Lâm Đan Phượng vội vàng ra mặt hòa giải.

Trái lại cô ta có ấn tượng khá tốt đối với Cao Phong, khiêm tốn không kiêu ngạo, hàm súc nội liễm, tính cách thì càng trầm ổn.
Bình Luận (0)
Comment