Rể Quý Rể Hiền

Chương 1465

Chương 1465

Nhưng mà một màn kế tiếp lại khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh hãi, trong nháy mắt ngậm miệng lại.

Chỉ thấy thân sắc tươi cười trên mặt Mộ Dung Hạo không hê suy giảm, quả đấm rõ ràng là sắp đụng phải lưỡi đao của Hoàng Phủ Đao Hàn, lại bỗng nhiên cưỡng ép xoay người, dời đi phương hướng công kích.

‘Am”

Bàn tay trong nháy mắt biến ảo vô số lần, hoặc năm ngón tay mở ra mạnh mẽ bắt lấy hư không, hoặc năm ngón tay nắm chặt tạo thành thiết quyền.

Thủ pháp này làm người ta hoa cả mắt, khiến cho mọi người chung quanh thán phục không thôi.

Tốc độ kia lại sắp đạt tới trình độ cao nhất, thậm chí rất nhiều người cũng không cách nào thấy rõ động tác của Mộ Dung Hạo.

Một tiếng vang đội, một quyền của Mộ Dung Hạo mạnh mẽ đánh vào cổ tay của Hoàng Phủ Đao Hàn, đánh cho trường đao của Hoàng Phủ Đao Hàn lệch phương hướng.

Hoàng Phủ Đao Hàn cũng không phải là võ giả không có kinh nghiệm chiến đấu, lúc này ánh mất đông lại một chút, trong nháy mắt thu tay lại, chuẩn bị đặt trường đao ngang trước ngực.

Nhưng, Mộ Dung Hạo cười lạnh một tiếng, đã sớm chuẩn bị xong một cước ngang nhiên đá ra.

Mà một cước ấy đá ra trong nháy mắt, Mộ Dung Hạo giống như là đã sớm kế hoạch tốt tất cả, thân thể của anh ta hướng nhanh chóng lui ra phía sau.

Với sự trợ giúp của lực chân sau chống đỡ cơ thế, lực đá của bàn chân này vô cùng mạnh mã.

Một đá này hướng tới ngực của Hoàng Phủ Đao Hàn, nếu như đạp trúng vậy thì thân thoại mà Hoàng Phủ Đao Hàn duy trì sáu năm sẽ phải bị đánh vỡ.

Sáu năm qua, không người có thể đụng đến quần áo của anh ta, liệu một cước uy hiếp của Mộ Dung Hạo có thể chạm vào anh ta sao? Giờ khắc này, trái tim của rất nhiều người, cũng dâng tới cổ họng.

Có điều, Hoàng Phủ Đao Hàn lại có tốc độ phản ứng không hề chậm, anh ta đột nhiên quét lưỡi dao theo chiều ngang, một tay giữ cán dao, tay kia chặn sống đao, đặt trường đao chắn trước người.

“Ầm! Choang!”

Sau hai âm thanh rung động liên tiếp, một cước này của Mộ Dung Hạo đã đá vào trên lưỡi đao, lại khiến cho lưỡi đao dài ba thước cong queo méo mó.

Ngay sau đó, Mộ Dung Hạo lợi dụng phản lực của lưỡi đao, lại ở trên không trung xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, sau đó nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Hoàng Phủ Đao Hàn lại bị một cước này đạp cho không nhịn được lùi lại hết mấy bước, ít nhiều có chút chật vật.

“Aisssl”

Mấy ngàn người ở trong sân, rất nhiều khu vực đều truyền ra một loạt thanh âm hít khí lạnh.

Cũng không ai nghĩ tới, Hoàng Phủ Đao Hàn cùng Mộ Dung Hạo lần đầu tiên đụng nhau, lại là Mộ Dung Hạo hơi thẳng một nước.

“Trời ơi, Cao Vũ, cái này tên Mộ Dung Hạo, anh làm sao biết anh ta sẽ lợi hại như vậy?”

Nam Phương Minh Nguyệt có chút kinh ngạc nói.

Cao Phong chăm chú nhìn Mộ Dung Hạo, trong đầu nghĩ lại động tác của Mộ Dung Hạo lúc trước.

“Khó trách tôi không nhìn ra hẳn thuộc môn phái nào, hóa ra là như vậy…”

Cao Phong ánh mắt híp lại, nhẹ nhàng tự nói một tiếng.

“Là cái gì?”

Nam Phương Minh Nguyệt trợn to hai mắt hỏi.

Cao Phong dừng một chút, lắc đầu nói nói: “Tôi bây giờ cũng không thể chắc chắn, trước tiên cứ xem tiếp đi.”

Nhưng mà mặc dù Cao Phong nói như vậy, trong mắt nhưng lại xuất hiện chút ngưng trọng khó lường.

Mộ Dung Hạo thuộc môn phái nào, Cao Phong đúng là không nhìn ra.

Đó là bởi vì các chiêu thức mà Mộ Dung Hạo thể hiện không thuộc về bất kỳ trường phái nào của Việt Nam.

Võ thuật của Việt Nam, dù biến hóa thế nào đều không thay đổi cái cốt nguyên bản.

Cho dù không phải kế thừa võ học chính thống, coi như là võ giả tự do, cũng có thể tìm được bóng dáng của võ học Việt Nam, chỉ là tương đối hỗn tạp thôi.

Nhưng các chiêu thức mà Mộ Dung Hạo thi triển, chắc chắn không thuộc về võ thuật của Việt Nam.

Chính xác mà nói, môn phái của anh ta không thuộc bất kỳ môn phái nào của Việt Nam cả.

Giữa tiếng thán phục trong sân thi đấu, Hoàng Phủ Đao Hàn cũng là có chút kinh ngạc nhìn Mộ Dung Hạo một cái.

Anh ta vẫn cho là, đối thủ cuối cùng của mình sẽ là Cao Phong.

Không nghĩ tới Mộ Dung Hạo sẽ cho anh một cái bất ngờ.

Bình Luận (0)
Comment