Rể Quý Rể Hiền

Chương 1508

Chương 1508

“Thuốc lá, tôi không cân.”

Tên thanh niên quân áo rách nát kia nhàn nhạt nói.

“Vậy mày con mẹ nó muốn cái gì?”

Tài xế không kiên nhẫn quay đầu lại.

“Muốn cái gì cũng được à?”

Trong mắt thanh niên hiện lên một tia hài hước.

“Đòi tiên hay là cái gì? Mày ra một cái giá đi, ở thủ đô Hà Nội này, không có chuyện gì mà cậu chủ Bằng không làm được.”

Tài xế ngạo nghễ nói.

“Ha ha…”

Thanh niên cười lạnh lùng, nói: “Nếu, tôi muốn mạng của Cao Bằng thì sao?”

“Mày con mẹ nó nói cái gì cơ?”

Tài xế giận tím mặt.

Cao Bằng cũng từ trên xe xuống, hô với bên này: “Làm cái gì thế?”

“Cậu chủ Bằng, nó nói nó muốn mạng của anh!”

Tài xế lập tức quay đầu nói.

Cao Bằng nghe vậy bèn sửng sốt, sau đó gương mặt mang Sự u ám, lạnh lùng nhìn tên thanh niên kia.

“Tuy nói hôm nay là ngày vui của ông đây, nhưng ông đây cũng không ngại xảy ra chuyện đố máu đâu”

“Nếu cậu không thể cho ông đây một lời giải thích hợp tí, hôm nay ông đây sẽ băm nát cậu làm môi cho cá!”

Cao Bằng duỗi tay ra, phía sau lập tức có hơn trăm tên thanh niên đi tới.

Người thanh niên dí dỏm cười, nói: “Giải thích?”

Nghe được giọng nói này, trái tim Cao Bằng chợt co rụt lại.

Giọng nói này tuy răng có chút khàn khàn, nhưng lại làm Cao Bằng cảm nhận được một sự quen thuộc.

“Vậy cậu nhìn xem, cái này giải thích thế nào.”

Thanh niên nhẹ nhàng nói xong, bèn chậm rãi giơ tay giữ chặt một góc bên sườn mặt, nhẹ nhàng động một cái.

Đám người Cao Bằng, bao gôm chị em hai người Kim Tuyết Mai ở bên trong xe, cùng với vô số người dân ở hai bên đường, đều trừng mắt nhìn một màn này.

Mặt nạ chậm rãi được xé xuống, lộ ra một vẻ ngoài hoàn toàn khác với lúc trước.

“Trời ạ! Anh rể??”

Kim Vũ Kiên bỗng nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.

Mà nước mắt của Kim Tuyết Mai thì rơi xuống từng giọt lớn, căn bản không có cách nào ngừng lại được.

Mà Cao Bằng cùng với mấy binh lính nhà họ Cao, đợi đến lúc thấy rõ khuôn mặt của người thanh niên này xong thì tỉnh thân càng bị chấn động mạnh, tất cả mọi người đều như bị điện giật.

“Anh anh anh, Cao Kinh Thiên! Anh con mẹ nó là người…hay là quỷ?”

Lúc này, sắc mặt của Cao Bằng trong nháy mắt trắng bệch, run rẩy vươn cánh tay ra, chỉ vào Cao Phong quát hỏi.

“Là người hay quỷ thì sao nào? Cao Bãng, món nợ của cậu, có phải nên trả rồi hay không!!”

Cao Phong lạnh lùng quát một tiếng.

Mà hai bên đường phố có rất nhiều người cũng đã nhận ra Cao Phong, đều trợn trừng mắt lên vô cùng kinh ngạc.

Thậm chí có rất nhiều người đều lấy điện thoại ra để chụp ảnh, chuẩn bị đăng lên mạng.

Cao Phong người lúc trước vô cùng nức tiếng ở thủ đô Hà Nội đã trở lại rồi! Đây chắc chắn là tin tức nóng hổi nhất! Nhưng mà, khi bọn họ lấy điện thoại ra thì lại phát hiện, điện thoại ngay cả một vạch tín hiệu cũng không có, càng đừng nói là đăng cái gì lên mạng.

Cho dù là điện thoại hay là viễn thông, đều ở trạng thái không phục vụ.

Điện thoại của mọi người đều giống nhau, điều này không thể làm cho những người này không nghĩ nhiều.

Lúc này Cao Bằng đã như bị điện giật, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa nghi ngờ, còn vô cùng khó hiểu.

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Cao Kình Thiên không chết, Cao Kình Thiên không chết? Cao Kình Thiên anh ta, thật sự không chết! Trong lòng Cao Bẵng vô cùng khiếp sợ, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại hô: “Khống chế Kim Tuyết Mai!”

Bình Luận (0)
Comment