Rể Quý Rể Hiền

Chương 1515

Chương 1515

Mấy binh sĩ này nhà họ Cao trong tay đều câm vũ khí nóng, bảo vệ Cao Bằng rất an toàn.

Lúc trước Cao Bằng thấy phía số lượng người ở phía mình đông đảo, vì đả kích Cao Phong cho nên cố ý không để cho bọn họ nổ súng.

Mà bây giờ, bọn họ muốn nổ súng thì cũng đã chậm.

Lúc này trên chiến trường, người của hai bên đã hỗn chiến với nhau, không cẩn thận thì sẽ làm người nhà bị thương.

Nhìn thấy một đám đeo găng tay trắng, cùng với người có buộc dây màu đỏ cùng nhau xông lên trước, một trận hồn chiến.

“Mẹ nó, tới chậm rồi! Mẹ kiếp, lên cho tôi, nhanh chóng lên cho tôi!”

Đúng lúc này, lại có một giọng nói truyền đến, làm cho Cao Bằng nghe được liên chấn động, lập tức quay đầu nhìn về phía bên kia.

Chỉ thấy một thanh niên đầu cạo trọc, trên mặt có một vết sẹo thật dài, vẻ mặt hưng phấn lao tới đây.

Người thanh niên này mặc một bộ đồng phục chiến đấu trên bộ, chân đi ủng quân đội đen bóng, thoạt nhìn trông rất mạnh mã.

Cái đầu trơn bóng kia, thoạt nhìn càng vô cùng chói mắt.

Cao Bằng liếc mắt một cái liền nhận ra được, lúc trước là người này lái một chiếc xe, mạnh mẽ đâm vỡ cửa chính của bất động sản Phong Mai, một mình xử lí vô số nhân viên bảo vệ, đi đến tầng cao nhất của văn phòng để tìm cậu ta nói chuyện.

Không sai, người này đúng là Long Tuấn Hạo suốt đêm chạy về từ Tam Giác Vàng.

“Không muộn không muộn, vừa đúng lúc, vẫn con mẹ nó nóng hối, tôi f*ck!”

Liêu Tông Trạch cũng lập tức xuất hiện, cười lớn một tiếng rôi xông về phía trước.

“Anh Phong, chúng ta ôn lại những kỷ niệm xưa với nhau một chút đi.

Hôm nay, phải làm cho thủ đô Hà Nội này máu chảy thành sông để chúc mừng anh đã trở về!”

Long Tuấn Hạo hét to một tiếng, tay anh ta cầm một con dao Nepal hướng về phía đám đông, lao thẳng về phía trước.

Và phía sau hai người Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, cũng có vô số người theo sau, chắc chắn không dưới năm trăm người.

Hơn nữa những người này, giống như bọn họ đã hẹn trước với Hướng Hạo Nam và những người khác, và dĩ nhiên trên cánh tay của tất cả bọn họ đều có đeo băng màu xanh.

Mà trên mặt băng đeo còn được khắc ký tự cực kỳ dễ thấy và khiến cho người khác chú ý tới nó.

Ngay lập tức, hai phe đỏ và xanh hội tụ một chỗ, ở chính giữa chính là đôi găng tay trắng được cho xen kẽ vào.

Tới rồi, tới rõi, một lần nữa bọn họ lại giao chiến với nhau.

Nhìn phong cảnh này, không ai là không dám kinh sợ.

Phong, Vũ, hai cái tên này.

Đúng vậy, chính là hai người bọn họ.

Chỉ cân nhắc đến tên cũng đủ khiến cho người ta phải sợ hãi.

Với sự tham gia của một số lượng lớn các tên võ sĩ cùng với Long Tuấn Hạo ở thị trấn Biển Đông, còn những người bên phía Cao Bằng đang dần dần mất chỗ đứng, căn bản chính là bọn họ không chút sức lực chống cự.

Thậm chí, có rất nhiều người bị dọa sợ làm cho hoang mang, mất bình tĩnh, lập tức rút dao ống thép ra rồi kiếm cơ hội để bỏ chạy.

Đối mặt với việc bị đánh tơi bời như vậy, đàn em xung quanh ai cũng nhát cáy, lo cho cái mạng của bản thân trước tiên nên đã bỏ chạy.

Căn bản đây là một trận chiến không thể nào thẳng được bởi đội đối phương rất mạnh.

Nhìn đến cảnh tượng này, trái tim vẫn luôn kìm nén của Cao Phong cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.

Anh ta muốn dùng cách này để rửa sạch mọi hận thù mà bấy lâu nay anh nung nấu trong người.

Thế nhưng, anh cũng không muốn khiến cho người của chính mình bị thương.

“Nhìn xem, như một cơn mưa giữa đỏ và xanh đang giao hòa lại với nhau vậy.”

Ánh mắt của Cao Phong bỗng có chút thay đổi, anh ta đột nhiên thở dài một tiếng.

Kim Tuyết Mai từ từ bước tới, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay của Cao Phong.

Nhìn quần áo rách nát và những vết bầm tím như hẳn sâu trên khuôn mặt của Cao Phong, Kim Tuyết Mai trong lòng bỗng có chút cảm thấy đau lòng.

Ban đầu, đối với việc đến trễ của Cao Phong, trong lòng cô có chút tức giận.

Nhưng cho giờ phút này nhìn thấy bộ dáng ấy của Cao Phong thì một chút tức giận cũng không còn nữa.

Bình Luận (0)
Comment