Rể Quý Rể Hiền

Chương 1526

Chương 1526

Đúng vậy, bọn họ nhất định sẽ rất vui.

“Chị, anh rể, trước kia em còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cố tình không tham dự hôn lễ của hai người.”

“Lân nây, em cũng muốn tham dự.”

Kim Tuyết Ngọc trong đáy mắt xấu hổ ấy còn mang theo tia hi vọng.

“Được, chúng ta cùng nhau đi!”

Kim Tuyết Mai nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng cô lại càng hạnh phúc vô cùng.

Đồng thời cô lấy tay sờ bụng mình, khẽ nói thâm trong lòng: Con yêu, mẹ cùng ba, đưa con cùng đi trên thảm đỏ.

Thấy Cao Phong cùng Kim Tuyết Mai gật đâu đồng ý, tất cả mọi người đều cấp tốc bắt tay vào làm việc.

Người thì phụ trách dọn dẹp hiện trường, người thì đi lái xe, ai nấy vẻ mặt đều vui mừng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ đối đầu như vừa rồi.

“Không đúng, anh Phong không có bộ đồ vét, chị dâu cũng không có áo cưới, vậy phải làm sao bây giờ?”

Phan Hải Huy cau mày thốt lên.

Hiện tại bây giờ, nếu đi lấy áo cưới thì cũng đã hơi muộn! “Có tôi đây, thợ trang điểm cũng có luôn, để hai người qua đây đi!”

“Tất cả mọi thứ, chúng tôi đều sẽ cung cấp miễn phí cho anh Phong!”

Bông nhiên, một giọng nói vang lên từ bên đường.

Vô xảo bất thành thư, nơi đó chính là một cửa tiệm áo cưới lớn, bên trong có tất cả các loại đô dùng cho hôn lễ.

“Ha ha, cậu đúng là một ông chủ thông minh, muộn một chút nữa, ông đây thật sự liên qua đó cướp giật rồit!”

Long Tuấn Hạo hùng hố nói, khiến mọi người cười phá lên.

Chủ tiệm áo cưới gật đầu không ngừng nói phải, dù biết rõ là đùa giỡn nhưng vẫn bị dọa sợ đến kinh hôn bạt vía.

Ngay sau đó, Kim Tuyết Mai nhanh chóng thay một chiếc váy cưới, Cao Phong cũng chọn một bộ vét màu đen tôn lên dáng người của anh.

Kim Tuyết Ngọc mạnh mẽ yêu câu muốn làm phụ dâu, nói là muốn đi theo Cao Phong hai người bọn họ, cùng bước vào lễ đường.

Vì vậy, Kim Tuyết Ngọc mặc môt chiếc váy phụ dâu, thật sự rất là xinh đẹp.

Kim Tuyết Mai trên người mặc một chiếc váy cưới màu trắng như tuyết, gương mặt được trang điếm tỉnh tế càng toát lên vẻ xinh đẹp của cô.

Lúc trước cô được mệnh danh là người đẹp số một của Thành phố Hà Nội, điều này không phải là không đúng.

Dù cô đã kết hôn với Cao Phong được ba năm, vẫn khó có thể che giấu được khí chất tuyệt trần.

Trên tay cô mang một chiếc găng tay lưới màu trắng, cầm một bó hoa hồng kiều diễm cùng với làn da trắng ngân như tuyết hoa lẫn vào nhau, khiến Cao Phong khi nhìn thấy cô trái tim không khỏi xao động.

Đến nỗi những người đàn ông bên cạnh, đều nhìn cô với ánh mất đăm đăm, cả nước miếng cũng chảy ra.

Mọi người đều thích cái đẹp, khi đối mặt với Kim Tuyết Mai, ai cũng đều không có cách nào chống cự lại được! Dù biết đây là người phụ nữ của Cao Phong, nhưng hai mắt vẫn là không thể cưỡng lại được mà nhìn trộm.

Long Tuấn Hạo khóe miệng đang ngậm một điểu thuốc, chỉa vào cái đầu của mình, sững sờ nhìn Kim Tuyết Mai.

“Đậu má! Nhớ năm đó, nhớ năm đó nếu không phải tôi đi ra ngoài…”

“Âm!”

Long Tuấn Hạo một câu còn chưa nói hết, liên bị Phan Hải Huy một cước đá vào mông.

Không kịp đề phòng, anh ta ngay lập tức ngã bò về phía trước, cả người năm sấp trên mặt đất, thậm chí ăn phải một ngụm tuyết.

“Đậu Má, lão Phan, con mẹ nó muốn làm cái gì!”

Long Tuấn Hạo từ trên đất bò dậy, ngẩng cổ mắng.

“Tao thấy là con mẹ nó muốn làm cái gì! Mày đây là đang tìm chỗ chết à, lời gì cũng dám nói, đó là chị đâu tao!”

Phan Hải Huy chửi mắng.

“Khụ, đúng đúng đúng…

Đúng đúng đúng…”

Long Tuấn Hạo lúng túng tằng hãng một cái, nghiêm túc mà ngậm miệng lại.

“Thật là đẹp!”

Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai, từ trong thâm tâm khen một câu.

Bình Luận (0)
Comment