Rể Quý Rể Hiền

Chương 1592

Chương 1592

Nhất là những binh lính của nhà họ Cao, lúc này lại càng run lẩy bẩy.

Trong ấn tượng của họ, cậu chủ Kình Thiên là người điềm đạm, nhã nhặn, thân thiện với mọi người, nhất là với đám người làm của nhà họ Cao, lúc nào cũng đối xử với họ bình đẳng, chưa bao giờ tỏ vẻ bề trên, trịch thượng.

Nhưng còn Cao Phong hiện tại thì sao?

Hung bạo vô nhân tính, nói giết là giết ngay, không nể nang ai, lạnh lùng tàn nhẫn.

Họ thực sự không thể nào ghép gã Cao Phong trước mặt với cậu chủ Kình Thiên của ngày đó làm một được.

Khóe miệng Cao Phong nhếch lên, ánh mắt sâu thăm thẳm, hờ hững nói: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi đã khác rồi! Nhưng đều do các người ép buộc mà ra.”

Nói đến đây, Cao Phong ngừng lại, rồi đột ngột quát lên, “Các người hãy nhớ lấy, tôi trở thành kẻ máu lạnh tàn bạo, lạnh lùng vô tình, đều do các người ban tặng cho.

“Hôm nay, tôi sẽ chặt hết vây cánh của Cao Anh Hạo trước, rồi sẽ tới lượt Cao Anh Hạo sau.

“Dù có là ai đi chăng nữa, cũng không ngăn được Cao Phong này.”

Lời anh thốt ra khiến cho cư dân cả đảo run sợ.

Chỉ có Khúc Đại Minh là hiểu được ý nghĩa thật sự ẩn chứa trong những lời này của Cao Phong.

Bởi suốt những ngày tháng phiêu dạt đã qua, anh ta chứng kiến hết thảy những tai ương hoạn nạn mà Cao Phong phải gánh chịu.

Thậm chí, thời gian Khúc Đại Minh ở bên Cao Phong còn nhiều hơn Kim Tuyết Mai.

Từ ba năm trước, tình bạn của hai người bắt đầu từ một chai rượu, hai que thịt xiên nướng kéo dài tới tận hôm nay, Khúc Đại Minh tận mắt thấy Cao Phong thay đổi từng ngày.

Chính mắt anh ta thấy anh Phong hiền lành lương thiện ấy, trải qua vô vàn trắc trở mới đi được đến ngày hôm nay.

Không thành Phật, ắt sẽ thành ma.

Nếu anh thành Phật thì cả thế giới không còn ma quỷ.

Nếu anh thành ma, thì sẽ là người tiêu diệt vạn Phật.

“Đúng thế, tất cả những gì anh Phong có được ngày hôm nay đều do các người ban tặng.” Những hình ảnh quá khứ hiện về trong tâm trí Khúc Đại Minh, mắt anh ta đỏ hoe mở trừng trừng hét lớn.

Đám lính nhà họ Cao lại một lần nữa run bắn, không dám đáp lời.

“Bây giờ, cho tôi biết, các anh là người của ai?

“Ai là người của Cao Anh Hạo thì bước lên trước một bước!” Cao Phong nhếch mép cười khẩy.

Lần này, không còn ai dám lên tiếng, cũng không còn ai dám nói mình là cấp dưới của Cao Anh Hạo nữa.

“Tôi biết, trong lòng các anh không phục. Ha ha…

“Nhưng tôi hoàn toàn không cần được các anh khâm phục, tôi chỉ cần các anh cúi đầu, phục tùng, là đủ.”

“Tịch thu vũ khí của họ, trói hết lại, để một đội ở lại canh giữ nơi này.

“Bất cứ ai phản kháng, giết chết không tha!

“Những người khác, theo tôi tiếp tục lên đường, mục tiêu là đảo trung tâm nhà họ Cao.”

Cao Phong nói xong sải bước lên tàu.

“Rõ!”

Tiếng hô rung trời vang lên, tất cả mọi người đều nhanh nhẹn chấp hành mệnh lệnh của Cao Phong.

Đám lính nhà họ Cao không một ai dám phản kháng, đến lúc này rồi, họ đều hiểu được một điều rằng, Cao Kình Thiên của ngày hôm nay đã không còn như trước nữa.

Chỉ dựa vào họ sẽ không thể nào chống lại được Cao Phong.

Xem ra bao năm qua nhà họ Cao yên ổn ở Thành phố Đà Nẵng, đến hôm nay sẽ thay đổi trật tự vì cái tên Cao Kình Thiên.

Đám người Cao Phong nhanh chóng lên tàu rời đi, tiến thẳng về phía đảo trung tâm nhà họ Cao.

Tiêu diệt đảo phía Nam của nhà họ Cao giống như đã khoét một lỗ hổng lên trên mặt trận phòng thủ, không ai chống lại được họ.

Cùng lúc đó, ba hòn đảo phía Đông, Tây và Bắc của nhà họ Cao cũng liên tục có những cuộc chiến nổ ra.

Ở đảo phía Nam, do có Cao Phong nên hiển nhiên có thể nhẹ nhàng hơn.

Còn đám Long Tuấn Hạo không quen biết gì với binh lính nhà họ Cao nên thấy là bắn.

Đám người Long Tuấn Hạo chẳng có ý định muốn trình bày giải thích, cũng không lấy danh nghĩa của Cao Phong, tóm lại là dùng sức mạnh tuyệt đối để hạ gục.

Nếu không phục thì đánh cho đến khi phục.

Bình Luận (0)
Comment