Rể Quý Rể Hiền

Chương 165

"Vợ của ông ấy thật sự nằm viện, tiền của chúng tôi chưa trả cũng được, nhưng các cậu trả ông ấy hết trước đi!” Quản đốc mở miệng nói.

Rất nhiều người đều gật đầu đồng ý, dù sao đều là công nhân, nhà người nào khó khăn ai mà không biết?

Nếu không phải bị ép tới đường cùng, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao có thể ngồi trên đất khóc rống trước mặt mọi người?

"Không có khả năng! Chuyện gì cũng phải có quy định, bây giờ không thể có tiền lương ngay được, con mẹ nó ai cũng đừng mong ngoại lệ!”

"Ông ta khó khăn, còn có người khó khăn hơn cả ông ta đúng không, bất động sản Phong Mai chúng tôi không phải làm từ thiện.” Không ngờ tới, người thanh niên mặc áo sơ mi trắng không để ý.

"Bất động sản Phong Mai, là công ty không có nhân tính như vậy sao?” Người đàn ông trung niên kia phẫn nộ quát.

"Đúng, đúng thế! Ông có thể hiểu như vậy, bất động sản Phong Mai chúng tôi...” Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng cười lạnh lùng, muốn đáp lời.

Nhưng anh ta còn chưa nói xong, đã bị người ta cắt ngang.

"Bất động sản Phong Mai các anh sao? Anh có thể đại diện cho bất động sản Phong Mai à? Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, hơn nữa giọng nói không nhỏ, trực tiếp ngắt lời người thanh niên mặc áo sơ mi trắng.

Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng còn tưởng là công nhân ở phía dưới, cho nên không hề nghĩ ngợi trả lời: “Đúng vậy, tôi có thể đại diện cho bất động sản Phong Mai."

"Ha ha, vậy anh ngồi vị trí của tôi rồi.” Vẫn là giọng nói đó, nghe qua vô cùng lạnh lùng.

Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng sửng sốt, sau đó vội vàng nhìn về phía phát ra giọng nói.

Một giây sau, biểu cảm trên mặt anh ta lập tức đờ đẫn, miệng mở ra nhưng không nói được một lời.

Vô số công nhân ở phía dưới, cũng nhìn theo ánh mắt của người thanh niên mặc áo sơ mi trắng.

Chỉ thấy một người thanh niên mặc đồ thoải mái, vẻ mặt bình tĩnh bước đi, đi về phía bọn họ.

Trang phục mà người thanh niên này mặc không tính là xa hoa, biểu cảm trên mặt cũng lạnh nhạt, không nhìn ra được chút phẫn nộ nào.

Nhưng trên dưới toàn thân anh tỏa ra ý lạnh, khiến người ta không dám coi thường.

Hơn nữa đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, người thanh niên nhìn rất bình thường này, phía sau có không dưới hai mươi người trung niên.

Những người trung niên này đều mặc âu phục, nhìn khí chất là biết cách ăn mặc của đám nhân sĩ thành công.

Mà lúc này, một đám người trung niên nhìn có vẻ thân phận bất phàm, lại thành thật theo sau người thanh niên kia, giống như một đám tùy tùng theo sau.

Mấy trăm công nhân đều mơ hồ, là ai thế?

Nhưng bọn họ không biết, có người quen những người này.

"Tổng, tổng giám đốc Lâm!” Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng vì quá khẩn trương, mà không nhịn được kêu to.

"Tôi biết rồi, chính là bọn họ! Bọn họ là ông chủ của bất động sản Phong Mai, trả tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi đây!"

Một công nhân quá phẫn nộ, nắm lấy cục đất bên cạnh mình, ném về phía đám người.

Vẻ mặt Cao Phong không đổi hơi nghiêng người, cục đất kia ném trúng người trung niên phía sau anh, người trung niên kia không nhịn được kêu lên thảm thiết.

Kế tiếp, càng ngày càng có nhiều cục đất, cục đá ném tới.

Nhưng Cao Phong vẫn tiến lên trước, cùng lắm là hơi nghiêng người né tránh.

Nhưng dù vậy, vẫn có không ít cục đá đập trúng người anh, nhưng Cao Phong chỉ khẽ nhíu mày, không có một chút phẫn nộ nào.

"Cậu chủ Phong! Những người này quá không giảng đạo lý rồi, cậu đứng về sau đi, tôi lập tức gọi vệ sĩ tới." Lúc này Lâm Vạn Quân hơi phẫn nộ.

Cao Phong có thân phận ngàn vàng, có thể bị đám người này tùy ý thương tổn sao?

"Không cần." Cao Phong xua tay.

"Cuộc đối thoại của bọn họ lúc trước, chú không nghe thấy sao?”

"Đây là cháu nợ bọn họ, chúng ta nợ bọn họ, cho nên lửa giận của bọn họ, chúng ta chỉ có thể chính diện chịu lấy."

Cao Phong vừa nói, vừa tiến lên trước.

"Dừng tay! Tất cả đều dừng tay! Người chủ trì công đạo cho các người đã tới, các người có oan khuất gì, đều có thể nói với cậu ấy, cậu ấy có thể giải quyết giúp mọi người!”

Lâm Vạn Quân im lặng một lát, sau đó la lớn.

Mấy trăm công nhân sửng sốt, đều dừng động tác lại.

Nhưng trong mắt bọn họ đều có chút nghi ngờ.

Chỉ là một người trẻ tuổi như Cao Phong, có thể giải quyết vấn đề gì giúp bọn họ?

Không phải nói ông chủ của bất động sản Phong Mai, là người trung niên hơn năm mươi tuổi sao?

Mà Cao Phong không nói một lời, lập tức dẫn đầu đi về trước, đi tới trước mặt người thanh niên mặc áo sơ mi trắng.

“Anh... Anh...” Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng chỉ vào Cao Phong, một câu cũng không nói nên lời, đâu còn bộ dạng hung hãn trước mặt đám công nhân.

Tuy hiện giờ anh ta không biết thân phận của Cao Phong, nhưng ngay cả Lâm Vạn Quân đều theo sau Cao Phong làm tùy tùng, như vậy thân phận của Cao Phong có thể đơn giản được sao?

“Bốp!”

Cao Phong không nói hai lời, vươn tay tát một cái, trực tiếp tát vào mặt người thanh niên mặc áo sơ trắng.

Cái tát này rất vang dội, lập tức vang vọng khắp nơi.

Động tác của mọi người đều dừng lại vào lúc này.

Mà ánh mắt mọi người đều theo tiếng tát vang dội kia, nhìn chằm chằm Cao Phong.

"Anh nói cho tôi biết, cái tát này phải trả giá đắt đến mức nào?” Vẻ mặt Cao Phong bình tĩnh hỏi người thanh niên mặc áo sơ mi trắng.

Lúc trước anh ta còn kiêu ngạo ngang ngược nói với đám công nhân, nếu dám ra tay với anh ta, anh ta sẽ cho bọn họ biết, đánh anh ta sẽ phải trả giá đắt đến mức nào.

Mà hiện giờ Cao Phong không nói hai lời tát anh ta một cái, còn hỏi anh ta phải trả giá đắt đến mức nào, anh ta lại không dám nói gì.

"Một cái tát này, là tát vì anh phá hoại danh dự của bất động sản Phong Mai."

Cao Phong vừa dứt lời, lại trở tay tát một cái vang dội lên mặt người thanh niên mặc áo sơ mi trắng.

Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng bị cái tát này làm cho lùi về sau ba bước, bám lấy khung cửa mới đứng vững.

"Một cái tát này, là tát thay bọn họ." Cao Phong vươn tay chỉ đám công nhân.

Mọi người khiếp sợ.

Người nào cũng không ngờ tới, Cao Phong đến đây không nói hai lời, vậy mà tát người thanh niên mặc áo sơ mi trắng hai cái.

Trong đó một cái tát, còn là tát thay đám công nhân bọn họ?

Nói thật, đám công nhân này đã sớm muốn đánh người thanh niên mặc áo sơ mi trắng rồi.

Nhưng bọn họ không dám.

Mà hiện giờ, Cao Phong làm giúp bọn họ chuyện bọn họ đã nghĩ tới từ lâu, sao có thể không khiến người ta sảng khoái tinh thần?

Nhưng so với chuyện này, bọn họ càng hy vọng lấy được tiền mồ hôi nước mắt.

Lúc này vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt đứng trên bàn trước phòng dự án, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Cao Phong.

Ở phía dưới bên trái là mấy trăm công nhân, bên phải là đám quản lý cấp cao Lâm Vạn Quân, mọi người đều nhìn Cao Phong chằm chằm.

Rất nhiều quản lý cấp cao ở công ty cũng không biết Cao Phong có thân phận gì, nhưng thấy Lâm Vạn Quân không nói lời nào, bọn họ đâu dám nói gì?

"Các người đừng diễn khổ nhục kế nữa, tôi chỉ muốn lấy lại tiền của tôi!” Người trung niên vợ bị bệnh nặng kêu lên.

Cao Phong hơi xoay người, sau đó nhìn xung quanh, hai tay ở trong không trung hạ xuống.

Mọi người lập tức im lặng lại.

"Hôm nay tôi tới đây, là tới giải quyết mọi chuyện, tất cả vấn đề, tôi đều có thể giải quyết thay mọi người, đừng sốt ruột” Cao Phong thản nhiên nói.

Không biết vì sao, đám công nhân nhìn thấy biểu cảm này của Cao Phong, không hiểu sao trong lòng lại tin tưởng.

Giống như người như Cao Phong, rất dễ dàng khiến người ta tin tưởng.
Bình Luận (0)
Comment