Rể Quý Rể Hiền

Chương 1665

Chương 1665

“Này này, Cao Phong, nếu như bây giờ anh còn dám nổ súng vào tôi, vậy thì tôi thật sự bái phục anh rồi đấy.”

Cao Anh Hạo lại mỉm cười hì hì một lần nữa, trên khuôn mặt đầy của anh ta tràn đầy những ý vị châm chọc và khiêu khích.

Chỉ có điều lần này, quả thật là không có người nào dám động tới anh ta nữa.

Những lời nói của phía trên chắc chắn không phải là một trò đùa giỡn bình thường đâu, một khi có ai đó dám cả gan động vào người của Cao Anh Hạo, chẳng những bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ người của Cao Phong nữa.

Ngay sau đó, toàn bộ người của Cao Phong đều giơ tay đầu hàng, bọn họ đứng im tại chỗ mà không dám động đậy.

Cuối cùng thì đội tàu chiến ở bên này cũng hạ cánh rồi, sau đó từng chiếc máy bay nhanh chóng đáp xuống hòn đảo, bao quanh toàn bộ trung tâm hòn đảo của nhà họ Cao.

Cao Phong cùng với tất cả mọi người có mặt ở trong nhà họ Cao, bao gồm cả đàn em của anh nữa, còn có cả những vị khách mà anh đã mời ở Đà Nẵng, tất cả đều bị bao vây ở giữa rồi.

Những người bước xuống từ chiếc tàu chiến đều được trang bị vũ khí nóng được chế tạo vô cùng đặc biệt, mỗi một lần bắn đều uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Giờ phút này, hàng ngàn khẩu súng đen kịt đang nhắm vào mọi người, khiến cho mọi người sợ hãi đến nỗi thở không ra hơi.

Ngay sau đó, có một người đàn ông trung niên với khuôn mặt chữ Quốc chậm rãi bước tới.

Đôi giày được chế tạo trong chiến đấu đặc công bước xuống đất, từng bước đi vô cùng vững vàng và tràn đầy uy lực.

Trên người của người kia cũng không có đeo một huy chương hay danh hiệu nào cả, điều đó cho thấy rằng người đàn ông to lớn này thực sự không xuất hiện ở chiến trường, người đó chỉ là người đại diện mà thôi.

“Chú Quân…”

Khi Cao Anh Hạo nhìn thấy người đàn ông này, anh ta theo bản năng mà thét lớn một tiếng, sau đó anh ta trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Đưa thằng bé đi chữa trị đi.” Người đàn ông trung niên chỉ vào Cao Anh Hạo.

Một người nào đó ngay lập tức đỡ Cao Anh Hạo đứng lên và đi về phía tàu chiến.

Lần này, không một người nào dám cả gan ngăn cản anh ta, Cao Phong và những người khác cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Cao Anh Hạo được người ta giải cứu.

Cao Phong vốn định nói chuyện với người đàn ông trung niên này, nhưng bây giờ anh đã từ bỏ cái suy nghĩ trong đầu này đi rồi.

Cao Anh Hạo vừa mới gọi một tiếng chú Quân, vậy thì Cao Phong đã có thể chứng minh được rất nhiều điều.

Xem ra khi Cao Phong đã vắng mặt mấy năm nay, đám người Cao Anh Hạo thật sự đã phải làm không ít bài tập đó nha!

Bọn họ không chỉ phụ trách hầu hết nhà họ Cao, ngay cả quan hệ với cấp trên mà cũng bị bọn họ trực tiếp tiếp xúc được nữa chứ.

Cho dù cha của Cao Anh Hạo có cố ý giả vờ không quen biết người đàn ông trung niên này đi chăng nữa, ánh mắt mà ông ta nhìn vào người đàn ông trung niên hết lần này đến lần khác đều bị Cao Phong nhìn rõ như ban ngày.

“Cậu là Cao Kình Thiên hả?” Người đàn ông trung niên chậm rãi quay đầu nhìn Cao Phong nói: “Tôi không quan tâm có bao nhiêu ân oán ở nơi này, chuyện này nên dừng lại ở đây đi thôi.”

Người đàn ông trung niên nói với giọng điệu rất bình thản nhưng ẩn chứa một tính cách mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi mà không thể từ chối lời nói này được.

Cao Phong khẽ nhíu mày, nhưng anh cũng không nói một lời nào cả.

Nếu như chỉ có một mình anh cô đơn lẻ loi thì cũng tạm được đi, bây giờ ở sau lưng anh có không dưới vài chục nghìn người đứng ở phía sau anh, vốn dĩ là anh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu như anh lỡ chọc tức người trung niên này, tất cả những người đàn ông đang đứng ở phía sau lưng anh sẽ bị anh làm cho liên lụy theo mất.

Ngược lại, Cao Phong lại càng lo lắng hơn về những binh sĩ của Khối tập đoàn Phong Hạo bên phe Long Tuấn Hạo.

Dù sao thì Hướng Hạo Nam và Lý Anh Quân có nói thể nào đi chăng nữa thì hai người bọn họ cũng là công dân của nước Việt Nam cơ mà, nhưng những người như Long Tuấn Hạo đều là những gia đình không có hộ khẩu thường trú ở nơi này.

Chỉ cần dựa vào thân phận là một người nhập cư trái phép, nước Việt Nam sẽ có quyền bắt giữ bọn họ.

“Người này chính là gia chủ của nhà họ Cao chúng tôi, mà vùng biển này cũng là vùng biển của nhà họ Cao chúng tôi, cho nên…”

Vị trưởng lão thứ tư bất chấp khó khăn, ông ta bước lên phía trước rồi chắp tay giải thích.

Bình Luận (0)
Comment