Rể Quý Rể Hiền

Chương 1698

Chương 1698

“Trời giao cho chức trách lớn, chỉ có thể trải qua muôn ngàn thử thách, mới có thể trở thành người có năng lực!”

“Đau khổ đến tận cùng, cuối cùng rồi sẽ được trái ngọt.”

“Khó khăn! Bước đi khó khăn! Quá nhiều lối rẽ, bây giờ đi đâu?”

“Sẽ có lúc gió lớn sóng dài, cứ thế treo mây căng buồm ra biển!”

Giữa những hàng chữ, có rất nhiều kỳ vọng với Cao Phong.

Sau khi nói hết những lời này, tiếp đó là giải thích một ít chuyện bí mật của nhà họ Cao.

Trong đó, có thông tin lai lịch của người đứng sau nhà họ Cao.

Cao Phong đã đọc kỹ đến ba lần, mỗi lần đều xúc động không thôi.

Sau ba lần, Cao Phong gấp thư lại, cẩn thận cất vào túi áo ngực, lúc này mới thở dài một tiếng nhìn bầu trời đêm.

Nội dung trong thư không nhiều, điều này giống như phong cách nhất quán ít lời đúng như tác phong của ông cụ Cao.

Chỉ là những lời ngắn gọn nói rõ một số chuyện, nhưng nhiều hơn là lời động viên Cao Phong.

Có lẽ, ông cụ Cao cũng đã nghĩ đến, Cao Phong đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, nhất định là có chút không gánh vác được áp lực này.

Cho nên, để lại những lời động viên như vậy là để khích lệ Cao Phong tiến lên.

Và qua giọng điệu của lá thư mà ông cụ Cao viết, thậm chú Cao Phong có thể cảm nhận được, hoàn cảnh của ông cụ Cao lúc ấy, chắc chắn là vô cùng gấp gáp.

Giống như, ông đã thừa cơ mà viết ra lá thư này, như thể ai đó đang theo dõi ông vậy.

Điều này khiến cho trong lòng Cao Phong rất khó hiểu, với địa vị của ông cụ Cao trong nhà họ Cao, nếu ông không muốn, không ai dám quấy rầy ông.

Làm thế nào mà ngay cả thời gian viết một lá thư cũng không có?

Quan trọng hơn là, mấy năm mà ông cụ Cao còn chưa đi, Cao Phong vẫn thỉnh thoảng đi qua, không hề phát hiện có gì bất thường.

Kết hợp với nội dung bức thư của ông cụ Cao, Cao Phong khẽ nheo mắt, chợt nhớ đến một việc.

Mấy năm gần đây, Cao Phong tập võ luyện quyền trước mặt ông cụ Cao, thậm chí lúc đứng trung bình tấn bình thường, ông cụ Cao cũng luôn dùng một loại ánh mắt ý tứ hàm xúc nhìn mình.

Khi Cao Phong nhìn lại, ông cụ Cao sẽ tùy ý dời ánh mắt, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc đó Cao Phong cũng không để ý lắm.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, ông cụ Cao luôn dùng cái loại ánh mắt này nhìn mình.

Cao Phong tự hiểu rằng đó là vì ông cụ Cao gửi gắm kỳ vọng cực kỳ cao vào mình.

Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn còn ngụ ý điều gì khác.

“Ông nội, cháu trai chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ông, sẽ có một ngày treo mây căng buồm ra biển.”

Cao Phong nhìn lên bầu trời đêm, ánh mắt trở nên kiên định.

Sau đó, Cao Phong lại mở ra cái hộp nhỏ, lại lấy ra một món đồ.

“Đây là?” Cao Phong sửng sốt một chút, mới nhìn kỹ đồ trong tay anh.

Đây là một cùng loại với USB, chắc là thiết bị lưu trữ.

Cao Phong sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp hô với phía dưới: “Đem máy tính xách tay cho ta.”

“Được anh, tới ngay đây!”

Không đợi những người vệ sĩ xung quanh biệt thự phản ứng lại, giọng nói của Cao Tử Hàn đã vang lên.

Cao Phong không biết làm sao chỉ có thể lắc đầu, sau đó thò tay vào trong hộp nhỏ lấy ra một vật.

Vậy mà lại là một cái ngọc bội.

Cao Phong không khỏi cảm thấy đau đầu, Kim Ngọc Hải vừa đưa cho mình một mặt dây chuyền, bên này lại có một cái ngọc bội nữa?

Còn chưa có cẩn thận, tỉ mỉ nghiên cứu ngọc bội, Cao Phong đã nhớ đến nội dung bức thư của ông cụ Cao.

Trong thư ông có nhắc đến, để lại cho Cao Phong một món đồ, để cho Cao Phong sau này phải đeo theo bên người.

Chắc là khối ngọc bội này quá?

Cao Phong vừa nghĩ, vừa tinh tế thưởng thức trong tay.

Ngọc bội không lớn, rỗng ở giữa, xung quanh điêu khắc một ít hoa văn, thoạt nhìn cực kỳ huyền ảo.

Xúc cảm khi vào tay cực kỳ không tầm thường.

Mặt dây chuyền Kim Ngọc Hải đưa để vào tay rất ấm áp, giống như một loại ngọc ấm.

Bình Luận (0)
Comment