Rể Quý Rể Hiền

Chương 1721

Chương 1721

Rất nhanh trong toa tàu này đã tạo ra rất nhiều mùi thơm của thức ăn.

Lâm Hướng San cũng ăn, miệng nhỏ mũm mĩm của cô ta nhai thức ăn, cổ họng của cô ta lăn một cái.

“Cao Vũ, anh không ăn cái gì à?” Vừa nãy Lâm Hướng San và Cao Phong trò chuyện với nhau nên bây giờ đã thân hơn một chút.

“Tôi không đói bụng.” Cao Phong lạnh nhạt trả lời.

“Đi từ thành phố Hà Nội đến đây cũng tầm mấy tiếng rồi, làm sao không đói được! Anh thích ăn cái gì? Em mời anh!” Lâm Hướng San vui vẻ nói.

“Tôi thật sự không đói bụng, cảm ơn cô.” Cao Phong lễ phép từ chối.

“Ha ha, một suất cơm trên xe lửa có một trăm linh năm nghìn, anh sợ mình không đủ tiền mua chứ gì?” Lê Tiểu Quyền cười nhạt một tiếng nói.

Ở trong mắt anh ta Cao Phong là một người không có tiền không có quyền, anh ta lại giả vờ mình giàu có.

Đối với nhiều người thì đúng là một hoppj cơm một trăm linh năm nghìn là đắt.

Trong cả toa tàu này cũng chỉ lắt nhắt chưa đến mười người mua cơm hộp, hầu như những người khác toàn mang thức ăn theo.

“Đúng vậy, nó quá đắt nên tôi không mua nổi.” Cao Phong hơi cong khóe miệng lên, trong mắt anh lóe lên tia buồn cười.

Với quyền thế và của cải bây giờ của anh thì không chỉ mua được một suất cơm hộp trên tàu hỏa mà anh còn có thể mua được mười toa tàu hỏa là một chuyện bình thường.

Lời nói của Lê Tiểu Quyền làm cho anh cảm thấy hơi buồn cười.

Nhưng mà, những chuyện này Cao Phòng sẽ không giải thích cho anh ta biết.

“Không mua được một xuất cơm hộp thì anh còn giả vờ để làm gì? Vừa nãy lại khinh thường bảy trăm năm mươi triệu? Bộ anh không cảm thấy đau mặt à.” Lê Tiểu Quyền tiếp tục cười lạnh, rồi châm chọc Cao Phong.

Cao Phong không trả lời anh ta, mà anh lại quay đầu ra phía cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.

“Cái đó, anh có muốn ăn cơm không? Tôi mua cho anh một xuất?”

Lâm Hướng San nhìn Cao Phong một cái, rồi cô ta cẩn thận hỏi.

Đói với cô ta mà nói một trăm linh năm nghìn không đáng là gì, nhưng cô ta cảm thấy nếu cô ta mua về sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Cao Phong.

Cô ta có thể nhìn ra tuy điều kiện của Cao Phong không được tốt, nhưng anh là một người kiên định, nếu không thì anh đã không từ chối bảy trăm năm mươi triệu của Lê Tiểu Quyền kia.

“Thật sự tôi không cần, cám ơn cô nhiều.” Cao Phong xua tay một cái nói.

Lâm Hướng San dừng một cái thì cũng không kiên trì khuyên anh nữa, cô ta gật đầu một cái rồi yên lặng.

“San, em đang đói đúng không, anh có cầm theo đồ ăn này, tất cả đều là thực phẩm nhập khẩu, nó ngon hơn cái cơm hộp rác rưởi kia rất nhiều.”

“Anh nghĩ loại cơm hộp rác rưởi này chắc chó cũng không muốn ăn.’

Lê Tiểu Quyền thấy Cao Phong bị mình chèn ép thì không nhịn được nở nụ cười đắc ý, anh ta búng tay một cái.

“Bằng bằng!”

Nghe thấy Lê Tiểu Quyền búng ngón tay, ngay lập tức có một vệ sĩ đi tới, trong tay của anh ta xách theo một cái ba lô.

Lê Tiểu Quyền liếc nhìn Cao Phong, sau đó trực tiếp mở ba lô ra, đổ tất cả đồ vật bên trong balo xuống mặt bàn.

Những món đồ ăn vặt được đóng gói một cách cao cấp này, mặt trên của bao bì đều được viết bằng tiếng Anh, thoạt nhìn rất xa xỉ.

Còn bên cạnh có người am hiểu hàng hóa chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhìn ra, tất cả những thứ này đều là thực phẩm nhập khẩu, giá trị của chúng cực kỳ đắt đỏ!

Đầu tiên, Lê Tiểu Quyền cầm lấy một hộp bánh bích-quy, anh ta nhìn Cao Phong và nói: “Anh có biết cái gì gọi là chênh lệch không?”

“Một phần cơm thừa có giá khoảng sáu mươi nghìn đồng mà anh không thể mua nổi, giá của một hộp bánh bích-quy này có thể mua được hai mươi phần cơm như vậy.”

Lâm Hướng San khẽ nhíu mày, lời nói này của Lê Tiểu Quyền quả thực không hề khoác lác, giá của thực phẩm nhập khẩu thật sự rất đắt.

Nhưng loại phương thức vênh váo hung hăng này của Lê Tiểu Quyền cũng khiến trong lòng của Lâm Hướng San có chút khó chịu.

“San San, cái này cho em, tất cả những thứ này đều cho em.”

Lê Tiểu Quyền không nói lời nào mà liếc nhìn Cao Phong, lúc này anh ta tươi cười một cách thoả mãn, nhìn Lâm Hướng San và nói.

Bình Luận (0)
Comment