Rể Quý Rể Hiền

Chương 1727

Chương 1727

“Cậu Vũ, tôi không biết cậu thích ăn mấy phần chín, cho nên tôi đã chuẩn bị ở nơi này năm phần chín, bảy phần chín, chín phần chín và chín hoàn toàn, cậu có thể dựa theo sở thích của chính mình rồi chọn lựa là được.”

Trưởng tàu khẽ mỉm cười, mở những chiếc nắp bạc đang phủ trên những đĩa thịt bò bít tết kia ra.

“Cạch!”

Mấy phần thịt bò bít tết vẫn còn đang bốc hơi nóng xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Thịt bò bít tết được áp chảo đến khi tạo thành lớp màu xinh đẹp và tiêu chuẩn, mùi hương ngon miệng, mềm mại mọng nước, còn hiện lên cả ánh sáng bóng loáng của bơ và mỡ động vật.

Mùi thơm, lại bay lên và tỏa ra khắp không gian trong nháy mắt.

“Làm phiền mọi người rồi!” Cao Phong khẽ khách sáo gật đầu, nói.

Lúc này, đám người trưởng tàu đều cảm thấy có chút lo sợ vì nhận được sự ưu ái, vội vàng xua tay sau đó nói không phiền, không có gì.

“Vậy mời cậu Vũ từ từ dùng bữa, có gì cần thì có thể nói với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

“Bây giờ chúng tôi sẽ rời đi trước, không quấy rầy cậu Vũ dùng bữa nữa.”

Trưởng tàu hơi khom người tạo thành động tác chào, sau đó dẫn một đám người rời đi.

Đến tận khì trưởng tàu dẫn theo đám người kia rời đi một lúc lâu rồi, bên trong toa tàu mới dần dần vang lên những tiếng thán phục.

Cao Phong sẽ không để ý đến ánh mắt của người ngoài, chỉ thuận tay cầm một bộ dao nĩa bằng bạc lên, sau đó đặt xuống trước mặt của Lâm Hướng San.

“Cảm ơn cô đã nhường vị trí của cô cho tôi, cho nên tôi mời cô ăn thịt bò bít tết.” Cao Phong cười nhạt, sau đó cất lời giải thích.

“Hả?” Lâm Hướng San bị lời này của Cao Phong làm cho sửng sốt một chút, nhưng vẫn theo bản năng nhận lấy dao nĩa, cục xương ở cổ họng lăn xuống dưới một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi có thể ăn sao?”

“Dĩ nhiên là có thể, nếu như mà cô không chê, dẫu sao thì những món ăn này của tôi cũng không phải là đồ ăn mua ở cửa bến, mà đều là những món ăn đặc sắc của Việt Nam.” Cao Phong cất một tiếng cười với ý vị sâu xa.

Nghe Cao Phong nói như vậy, Lê Tiểu Quyền lại cảm thấy một cơn tức giận lao thẳng lên đại não, anh ta hung hãn cắn miếng bánh bích quy ở trong tay.

“Không đâu không đâu, sao mà tôi có thể chê được, tôi không có hứng thú gì đối với thức ăn mua được ở cửa vào bến xe lửa.”

Lúc này, Lâm Hướng San cũng không khách sáo nữa, bưng một phần thịt bò bít tết lên sau đó bắt đầu ăn ngốn nghiến.

Toàn bộ tất cả những vị hành khách bên trong toa xe đều nhìn với con mắt vô cùng hâm mộ, đồng thời nước miếng cũng rơi thẳng xuống như thác đổ ba nghìn mét!

Ngay cả Lê Tiểu Quyền, ở chỗ sâu kín trong đáy mắt của anh ta cũng thoáng hiện lên ánh sáng của sự hâm mộ.

Cao Phong và Lâm Hướng San ăn thịt bò bít tết, thưởng thức rượu vang, còn có thể nhìn ngắm phong cảnh đang không ngừng lướt qua ở bên ngoài ô kính cửa sổ, đây nhất định chính là sự hưởng thụ của đời người mà!

Ai có thể, không hâm mộ?

Đây chính là hạng người thấp kém ở trong miệng của Lê Tiểu Quyền?

Đây chính là cuộc sống của hạng người thấp kém?

Nếu quả thật là như vậy, thế thì có rất nhiều người ở bên trong toa xe này cũng muốn làm một người thấp kém!

Lê Tiểu Quyền nhìn hai người Cao Phong đang cùng nhau ăn bữa trưa, đồ ăn mua ở cửa bến trong tay càng ăn thì lại càng trở nên không có mùi vị.

Vốn dĩ Lê Tiểu Quyền còn có ý nghĩ, nếu như Cao Phong mà có lời mời anh ta ăn cùng, có phải là anh ta nên gây khó dễ, tỏ ý từ chối một chút trước rồi mới ăn hay không.

Nhưng mà bây giờ nhìn lại, đừng nói là Cao Phong có lời mời anh ta, mà ngay cả ý định liếc mắt nhìn thẳng vào anh ta một cái cũng không có.

“Bốp!”

Lê Tiểu Quyền cố ý hung hăng ném đồ ăn vặt ở trong tay xuống sàn xe, chỉ trong một thoáng miếng bánh bích quy đã bị vỡ nát bấy.

Anh ta muốn dùng loại phương thức này để có thể khiến cho hai người Lâm Hướng San cảm nhận được sự bất mãn của anh ta.

Nhưng mà, bất kể là Cao Phong, hay là Lâm Hướng San, thì đều không có cả ý định ngẩng đầu lên để liếc nhìn anh ta lấy một lần.

Hai người vừa chuyên tâm ăn đồ ăn, một bên nhẹ giọng trò chuyện, nhìn giống như là đang cố ý chọc tức Lê Tiểu Quyền vậy.

Bình Luận (0)
Comment